Dòng sự kiện:

10 năm chữa bệnh tự kỷ: Mẹ chịu đau, để con... cắn nát vai

02:00 22/07/2015
Từ một đứa trẻ bị tự kỷ không nói, không khóc cười, không phản ứng với mọi thứ xung quanh, sau 10 năm chữa trị tại nhà với bác sĩ chính là… người mẹ, cậu con trai 16 tuổi của chị Lê Thị Thanh Nhàn (Quy Nhơn, Bình Định) đã vào học lớp 7, biết chào hỏi, nói cười.

Chị Nhà dạy con tập thêu, một phương pháp giúp giảm bệnh tự kỷ

16 tuổi, Cường là học sinh lớp 7 trường THCS Trần Quang Diệu, một thành tích học tập quá đỗi nghèo nàn nếu như cậu là một thiếu niên có thể chất và trí tuệ phát triển bình thường. Thế nhưng, đó lại là cả một bước tiến phi thường, bởi Cường là… một bệnh nhân tự kỷ.

Từ  3 tháng tuổi cho đến khi lên ba, cậu bé Cường không biết nói, không khóc cũng chẳng cười, ai gọi cũng lơ đãng như người vô tri. Cường chỉ chơi đúng một thứ đồ chơi và thường ngồi yên trong góc tối. Cũng có lúc, Cường tự cắn xé mình đến tứa máu mà không hề có cảm giác đau đớn. Khi đi lại, cậu bé nhón 10 mũi chân như vũ công ballet và di chuyển theo hướng… giật lùi. Bác sĩ bệnh viện Nhi đồng TP HCM kết luận: Cường bị tự kỷ, không những thế còn ở thể nặng.

“Không ít người khuyên vợ chồng tôi gửi con ở trung tâm bảo trợ xã hội để…sinh một đứa con khác lành lặn. Không ít bác sĩ đã… lắc đầu khi chúng tôi đưa con đến khám, vì cháu bị tự kỷ quá nặng. Nhưng vợ chồng tôi quyết bám trụ lại TP Hồ Chí Minh để chữa bệnh cho con. Chúng tôi bảo nhau: Con là do mình sinh ra, con không có tội. Còn cha mẹ thì còn con, còn gia đình này thì còn tình yêu thương dành cho con.”, người mẹ 43 tuổi rưng rưng kể lại.

Quyết tâm chữa bệnh cho con, vợ chồng chị Nhàn thuê nhà gần trung tâm Can thiệp trẻ tự kỷ. Buổi sáng, chồng đi làm, vợ ở nhà giữ con. Tối về, chồng trông con, vợ đi bán vé số. Hai vợ chồng luân phiên chăm sóc con. Mỗi tuần hai buổi, chị Nhàn đưa con đến trung tâm Can thiệp trẻ tự kỷ. Con chữa bệnh, mẹ theo sát bên, cố gắng ghi nhớ các bài tập chuyên gia hướng dẫn, để về nhà rèn luyện cùng con. Rồi, chị trở thành một “tình nguyện viên” nhiệt tình của trung tâm.

Mỗi buổi học tại nhà, hai mẹ con cùng học, cùng tập từng động tác. Để giúp Cường ngồi yên và giữ được sự tập trung, chị Nhà phải  buộc yếm cho con ngồi đối diện lên đùi, tay đỡ đầu con nhìn thẳng vào mặt mẹ qua một giấy trắng, tay đỡ lưng để con ngồi thẳng. Để tập đi cho con, chị buộc xốp vào bàn chân, dắt con từng bước nhỏ đi về phía trước chứ không được giật lùi. Để dạy con tập ăn, chị  buộc vải mềm vào cánh tay phải của con, đưa lên, đưa xuống theo nhịp. Rồi để Cường biết nhai, chị tập cho con nhai kẹo dừa, từng chút từng chút một…

6 tháng ròng bó yếm ngồi cùng con, cậu bé Cường cắn nát cả bờ vai mẹ. Nhưng rồi, dần dà, Cường giảm được chứng tăng động.  Ba năm kiên trì luyện tập, bệnh tự kỷ của Cường đã giảm nhẹ, anh chị đưa con về Quy Nhơn. “Bố cháu sang Lào làm việc nuôi gia đình, tôi ở nhà lại tiếp tục chữa bệnh cho con. Hết dạy kỹ năng, lại dạy học bài, đêm dài ròng rã, mẹ học, con cùng học, làm toán, tập đọc…”, chị chia sẻ.

Hai mẹ con cùng... học bài

Hai vợ chồng như vỡ òa niềm vui khi con trai rốt cuộc cũng có thể đến trường. Do ảnh hưởng của căn bệnh tự kỷ, Cường tiếp thu chậm hơn các bạn khá nhiều, nhưng mỗi ngày học, đều tiến bộ hơn. Đáng mừng nhất là cậu bé đã vui vẻ hòa nhập với bạn bè, biết nghe lời thầy cô giáo, biết ghi chép bài vở… Tốt nghiệp lớp 6, Cường đủ điều kiện để “lên lớp”. 16 tuổi, Cường mới học lớp 7 và con đường phía trước còn rất chông gai, nhưng cả gia đình dạt dào hi vọng.

"Niềm hạnh phúc lớn của tôi là khi được thấy con biết khóc, biết cười, bộc lộ những cảm xúc yêu thương, giận hờn... Đó là chuyện bình thường của những đứa trẻ khác nhưng là cả “thiên đường” với con tôi!”, chị Nhàn chia sẻ. “Bây giờ Cường biết mọi chuyện, biết quan tâm người khác. Thấy khách đến nhà Cường biết chào hỏi, rót nước, bật quạt… Trước đây những chuyện này thật không nghĩ tới”, chị Nhàn khoe, mắt lấp lánh niềm vui lẫn niềm xúc động.

Thực ra, 10 năm cùng con vượt qua bệnh tự kỷ, không phải lúc nào chị cũng có thể mạnh mẽ. Đã có những lúc quá bế tắc vì cuộc sống quá khó khăn, thu nhập bấp bênh, thuê nhà được dăm bữa lại… bị đuổi  vì con thường xuyên quậy  phá, gào khóc, không ai chịu nổi, chị nghĩ quẩn: Hay là, hai mẹ con cùng chết, để giải thoát”. Nhưng rồi, người mẹ lại vực dậy tinh thần, vì con.

Giờ đây, gia đình chị Nhàn trở thành địa chỉ tư vấn tin cậy cho nhiều gia đình cùng hoàn cảnh tại địa phương. Cánh cửa nhà chị luôn mở rộng đón nhận những đứa trẻ tự kỷ, những ông bố bà mẹ đang tuyệt vọng tìm nơi  chữa bệnh cho con, để cùng chia sẻ kinh nghiệm, vượt qua căn bệnh đáng sợ này. “Bác sĩ chỉ giúp phần nào và cũng chỉ can thiệp bên ngoài, muốn con khỏi bệnh thì chính bố mẹ và tình thương gia đình mới là phương thuốc hiệu quả nhất”, chị Nhàn nói.

Các triệu chứng của bệnh tự kỷ ở trẻ em:
  • Khép kín, trầm lặng, lãnh đạm hoặc thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
  • Chậm nói, tiếp thu chậm. 
  • Không có sự giao tiếp bằng mắt với người khác.
  • Không phản ứng lại khi được gọi tên hoặc phản ứng rất chậm.
  • Luôn lặp đi lặp lại các hành vi hoặc sự cử động của cơ thể.
  • Có những hành vi kì quái tự gây tổn hại tới bản thân như đập đầu vào tường, cào cấu, thích ở một mình …
  • Không hứng thú hoặc ác cảm với hoạt động thể chất, chỉ thích chơi một hoặc vài trò chơi quen thuộc có tính chất lặp lại.
  • Rụt rè, nhút nhát, không biết cách chơi với trẻ khác.
  • Sợ chỗ lạ, người lạ, vật lạ
  • Bị "hút" chặt vào những đồ vật quen thuộc.
  • Thường xuyên ăn vạ.
  • Rối loạn ăn uống, tiêu hóa.

Nếu trẻ có khoảng 35% triệu chứng như ở trên thì trẻ đã bị mắc bệnh tự kỷ.

 

 SÔNG THAO (tổng hợp)

Nguồn: Người đưa tin