Dòng sự kiện:

Âm ưu hiểm độc của kẻ thứ 3 xen vào gia đình khiến tôi choáng váng

02:00 10/10/2016
Đau đớn vì mất chồng nhưng tôi vẫn an ủi rằng mình còn có con. Chẳng ngờ, giờ con tôi còn yêu quý nhân tình của chồng hơn cả mẹ cháu…

Mấy ngày nay tôi đã đóng facebook cá nhân vì không muốn đau lòng hơn nữa. Nhân tình của chồng tôi đã chuyển về sống cùng chồng và con trai tôi. Hình như họ rất hạnh phúc. Nhân tình đăng ảnh liên tục, cô ta viết: “Mong gia đình mình mãi hạnh phúc như thế này. Mãi yêu chồng và con”.

 

Thật nực cười, cô ta viết như thể cô ta là mẹ ruột của thằng bé vậy. Vợ chồng tôi mới ly thân 5 tháng mà mọi thứ đã bung bét hết.

Tôi và Hải lấy nhau năm 2010. Chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng vì thu nhập hàng tháng khá thấp, Hải lại là con một. Hai năm sau cưới, tôi sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, giống bố như đúc. Lúc này, công việc của Hải có nhiều khởi sắc, anh được thăng chức, tiền kiếm về cũng nhiều hơn.

Tôi nghỉ hẳn ở nhà để chăm con. Đây là quyết định khiến tôi vô cùng hối hận. Ở nhà, dù được gần gũi, lo cho con tốt hơn nhưng tôi phải sống phụ thuộc vào chồng, “tụt hậu” vì không có thời gian gặp gỡ bạn bè, đọc sách báo. Từ đây, vợ chồng tôi bắt đầu có khoảng cách. Chồng toàn nói chuyện trên trời dưới biển còn tôi thì chỉ lo bỉm sữa. Không có tiếng nói chung, chúng tôi không gắn bó như trước nữa, thi thoảng chỉ nói về con rồi thôi.

Rồi như mọi câu chuyện quen thuộc khác, người chồng thành đạt của tôi có nhân tình. Cô ta tên Thúy, là nhân viên cấp dưới, 24 tuổi, trẻ, xinh và tràn đầy sức sống. Đáng nói là hai người này công khai mối quan hệ sai trái, chồng cũng tuyên bố sẽ ly hôn để lấy cô ta.

Bố mẹ chồng tôi không can thiệp vào chuyện này, ông bà bảo chúng tôi muốn ra sao thì ra. Ly hôn cũng được, tôi đau lòng nhưng không tiếc nuối, điều tôi lo nhất là sẽ không được nhận nuôi con vì tôi đang thất nghiệp.

Vì thế, Hải đưa đơn nhưng tôi không kí. Nhân tình của chồng mặc nhiên dọn đến ở, không chịu được cảnh sống chung như vậy nên tôi ra ở nhờ nhà bạn. Nhưng nhờ thì chỉ nhờ được mình tôi nên tôi đành để con ở lại, tính đến khi nào có việc ổn định thì sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này.

Trẻ con đúng là tờ giấy trắng, con tôi còn nhỏ quá nên cứ gần gũi ai hơn là cháu yêu rồi theo người đó. Tôi một tuần mới về thăm con được một lần còn nhân tình của chồng thì ngày nào cũng ở bên con, chăm bẵm, lo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ. Giờ tôi về nhà, con còn không theo tôi mà nhất quyết bám rịt lấy Thúy. Tôi giằng lấy thì con khóc ré lên. Đúng là bi kịch!

Cháu còn gọi Thúy là mẹ. Nghe tiếng ấy, tôi khóc luôn tại chỗ. Giờ tôi muốn đón con đi nhưng cháu không theo và cô Thúy kia cũng không cho. Cô ta nói sẽ lo lắng cho con tôi cẩn thận, tôi cứ sống cuộc đời của tôi đi.

Và như để chứng minh hạnh phúc của mình, Thúy liên tục đăng ảnh chụp cùng chồng con tôi rồi viết kèm theo những lời lẽ mùi mẫm. Tôi buồn quá mà không biết phải làm sao. Tôi đang làm công nhân, lương thấp, nếu ra tòa chắc chắn sẽ không được nhận nuôi con. Bạn tôi bảo thôi để con cho chồng nuôi còn mình đi tìm hạnh phúc mới nhưng tôi không cam lòng. Bị người phụ nữ khác cướp con như vậy, ai mà chịu nổi? Tôi nhất định phải giành lại con bằng bất cứ giá nào…

Theo Phụ Nữ TP.HCM

Nguồn: Gia đình Việt Nam