Dòng sự kiện:

Bàng hoàng phát hiện bí mật động trời sau 100 ngày chồng ra đi

23:17 29/11/2015
Cái chết của chồng tôi không phải là một tai nạn khi đi du lịch, mà chồng tôi đã gieo mình xuống núi để không mang thêm đau khổ đến cho tôi.

Đã 100 ngày trôi qua kể từ ngày chồng tôi ra đi sau vụ tai nạn, lẽ ra cũng dần vơi đi nỗi đau trước mất mát to lớn này. Nhưng không, tôi càng đau đớn và dằn vặt hơn khi biết thêm một sự thật về anh.

Trong ngày tổ chức 100 ngày cho anh, anh em họ hàng và bạn bè gần xa đến đông đủ để thắp nén hương cho anh và động viên tôi vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Trong số đó, người bạn của anh cũng là một bác sĩ làm tại bệnh viện trung tâm thành phố, gặp tôi anh nói không giấu giếm bí mật động trời về chồng tôi nữa.

Anh kể rằng cái chết của chồng tôi không phải là một tai nạn khi đi du lịch, mà chồng tôi đã gieo mình xuống núi để không mang thêm đau khổ đến cho tôi. Và sự thật là chồng tôi đã phát hiện bị nhiễm HIV trước khi qua đời gần 2 tháng. Vì không muốn lây nhiễm căn bệnh thế kỷ này sang cho tôi, nên chồng tôi luôn từ chối quan hệ với tôi, cũng không muốn tôi đau khổ nên anh chọn cách tự tử để giải thoát cho anh và cho tôi.

Ảnh minh họa.

Anh bác sĩ trao cho tôi lá thư từ biệt chồng tôi viết cho tôi trước ngày anh đi du lịch cùng cơ quan. Mở lá thư ra, tôi đau đớn khi anh nói rằng anh nhiễm HIV sau một lần uoonhs say, ngủ qua đêm tại một quán karaoke cùng một vài anh đồng nghiệp và “gái bao”. Tôi nhớ ra hồi đó, 2 vợ chồng tôi đã tranh cãi nhau và tôi bỏ về nhà bố mẹ tôi. Vốn rất yêu chồng nhưng vì tự ái tôi để anh ở nhà một mình dứt áo ra đi, mặc cho anh van nài thế nào tôi cũng không chịu.

Ba ngày sau, anh đến xin lỗi tôi và xin phép bố mẹ tôi đón tôi về, tôi không về mặc dù rất nhớ anh, nhưng vì bố mẹ động viên nên tôi theo anh trở về nhà. Vì vẫn còn giận anh nên tôi tỏ ra lạnh lùng, đêm ngủ anh quàng tay ôm tôi thì tôi đẩy anh ra với lý do tôi mệt, tôi ốm…

Hai tuần trôi qua, một hôm anh gọi điện báo với tôi rằng anh về muộn vì đi liên hoan cơ quan, nhưng đêm đó anh không về, chỉ một cú điện thoại của cậu đồng nghiệp nói anh say quá nên ngủ tại nhà cậu ta.

Lòng sĩ diện vẫn dâng cao, sáng hôm sau anh trở về nhà, tôi cũng không thèm hỏi anh đêm qua anh ngủ ở đâu, say xỉn thế nào mà không thể về nhà…

Thời gian trôi qua chúng tôi cũng không còn giận nhau nữa, tôi thèm khát được tựa vào bờ vai chồng, được anh ôm ấp yêu thương, nhưng lạ thay, anh vẫn ân cần chăm sóc tôi, nhưng lại tìm mọi cách để tránh chuyện “chăn gối” với tôi.

Tôi có hỏi anh thì anh viện nhiều lý do khác nhau để tôi không giận dỗi anh, nhưng rồi đến một ngày tôi mất anh mãi mãi. 

Thanh Tâm

Nguồn: Gia đình Việt Nam

 >> Video đang được xem nhiều nhất:

[mecloud]BlLOeUwEEX[/mecloud]