Dòng sự kiện:

Bố mẹ đi làm xa, bé 11 tuổi chăm sóc ông bà và em gái bại liệt

15:00 02/12/2015
Vội vàng cất sách vở vào cặp, vội vàng xách cặp lên vai, từ từ để e trèo lên lưng, rồi lại vội vàng cõng em đến lớp...

 Tin liên quan

Vội vàng cất sách vở vào cặp, vội vàng xách cặp lên vai, từ từ để e trèo lên lưng, rồi lại vội vàng cõng em đến lớp...Hơn hai tháng nay, vì muốn thực hiện mơ ước được đi học của cô em gái, cậu bé 11 tuổi Lý Uyên không quản mưa gió, hàng ngày cẫn mẫn cõng em đến trường. Sự việc đã khiến nhiều người cảm động và cư dân mạng đã gọi cậu bằng một cái tên rất trìu mến “Người anh cả Thương Châu tốt bụng”.
 
Người anh 11 tuổi hàng ngày miệt mài cõng đứa em gái bại liệt đi học
 
Gia đình cậu bé Lý Uyên rất khó khăn. Bản thân Tiểu Dĩnh, cô em gái đáng thương, bị bại não từ nhỏ và đôi chân tất nguyền không thể tự mình đi lại được. Qua lời kể của bà nội hai bé, năm 2009, Lý Niệm Dĩnh chào đời. Do bị sinh non 2 tháng nên sức khỏe em vô cùng yếu ớt. Hơn nữa trong quá trình sinh nở lại bị thiếu khí, Tiểu Dĩnh vừa sinh ra đã trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Cố gắng chữa trị được mấy ngày, bác sĩ bèn trả về cho gia đình. Nhờ tình yêu thương và chăm sóc của mọi người, Tiểu Dĩnh dần dần khỏe lại. Nhưng lại thật không ngờ, con bé hơn một tuổi đã bị chẩn đoán là bị bại não.

Để có tiền chữa bệnh cho đứa con gái tội nghiệp, bố mẹ chúng phải chấp nhận đi làm ăn xa, kiếm tiền chạy chữa cho con. Bà nội hai đứa trẻ chia sẻ: “Ở gần đây có cái trường mầm non, tôi có chạy qua chạy lại mấy lần xin cho cháu học. Nhưng họ không đồng ý, họ bảo trường không đủ điều kiện thiết bị để tiếp nhận những trường hợp như vậy. Nên thằng anh nó cứ học xong là nhanh nhanh về chơi với em, rồi dạy em học chữ”. Nói đến đó bà chỉ biết khóc vì thương cháu.

Tiểu Dĩnh được 6 tuổi, bố mẹ chúng dù thế nào vẫn phải quyết tâm cho con đi học. Bố mẹ bọn trẻ đã phải chạy vạy xin xỏ khắp nơi. May thay nhà trường biết được hoàn cảnh khó khăn của gia đình, đồng ý nhận Tiểu Dĩnh vào học. Và bố mẹ chúng là bôn ba đi làm ăn để kiếm tiền nuôi con. Hai đứa trẻ ở với ông bà.

Nhưng bố mẹ thì đi làm xa, ông bà cũng già và đau ốm thường xuyên. Nên mọi việc trong nhà trông cậy hết vào cậu bé trai 11 tuổi. Sáng sớm tinh mơ, Lý Uyên đã phải dậy nhóm củi nấu cơm cho cả nhà, ăn sáng xong lại vội vàng cất sách vỡ, rồi cõng em tới lớp. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cậu bé gầy gò vẫn oằn mình, miệt mài với những công việc thường nhật. Sợ nhất là những ngày tuyết rơi, đường trơn khó đi lại cõng trên vai đứa em nặng hơn 20kg quả là một thử thách rất lớn đối với cậu bé mới học lớp 5 này. Ngày nào cũng vậy, Lý Uyên đưa em đến lớp, để em ngồi cẩn thận rồi mới yên tâm chạy vào lớp học. Buổi trưa, chỉ cần nghe tiếng chuông reo là cậu bé lại nhanh chóng chạy qua lớp đón em. Lúc đó tất cả những đứa trẻ khác đều đã về, chỉ còn duy nhất cái bàn gần cửa lớp, vị trí đó vẫn có người ngồi, đôi mắt ngây thơ đượm buồn, ngơ ngác ngóng anh đến đón.

Đến thăm nhà Lý Uyên, nhìn quanh 4 góc căn phòng, người ta cũng không thể kiếm được nổi một cái đèn điện. Căn phòng cũ kĩ, rách nát, chỉ đủ để kê hai chiếc giường đơn.

Khi được hỏi ông nội của chúng nghẹn ngào nói: “Thằng Uyên nó ngoan lắm. Việc nhà thì nhiều, nó ngoài việc chăm sóc em, vẫn phải nấu cơm. Đến bữa , nó phải cho em ăn xong rồi mới yên tâm lo phận nó. Chỉ nhìn anh em nó vất vả đưa nhau đến trường, lòng tôi lại quặn thắt”. Ông cũng hy vọng sẽ có người cảm thông và chia sẻ khó khăn với họ.

Liệu ánh sáng có đến với những mảnh đời bất hạnh như hoàn cảnh bé Lý Uyên.

Hương Dương (Theo Sina)

Nguồn: Gia đình Việt Nam