Dòng sự kiện:

Bỗng dưng... ta chán nhau

14:30 12/10/2016
Có hôm nào đó, trên con đường ngỡ tưởng bình yên và quen thuộc của cuộc hôn nhân, bỗng dưng ta… chán nhau?

 

Thực sự thì không có cái “bỗng dưng” đó đâu. Cái “bỗng dưng” nào cũng cần cả một quá trình trước đó. Kể cả người thứ 3 hay hết yêu thì cũng cần cả một quá trình. Chỉ tiếc thay, cái quá trình đó thầm lặng lắm. Nó cứ tí một tí một. Như gió thổi mòn đá núi, như mưa nắng làm bợt bạt đi những vàng son. Gió âm thầm và gió vô hình. Mà đôi khi ta không hề hay biết vậy.

Thực sự ra, cuộc hôn nhân của tôi cũng đôi phen phải trải qua cơn “bỗng dưng” ấy. Có khi từ vợ tôi. Cũng có khi từ tôi. Chỉ khác là chúng tôi luôn nói cho nhau thay vì im lặng. Chỉ khác là không có cô gái nào đủ mạnh để cuốn phăng tôi đi những lúc tôi yếu lòng. Chỉ khác là lâu rồi vợ chồng tôi bỏ đi thói quen tâm sự với người ngoài chuyện hôn nhân của mình. Chúng tôi chọn nói với nhau vào lúc thích hợp. Để cùng điều chỉnh. Để cùng thay đổi.

Nhưng nhiều cuộc hôn nhân thì không thế!

Tôi biết có nhiều người “chán dần đều” chồng mình nhưng không nói. Cô ấy muốn chồng phải tự hiểu thông qua những hành động của cô ấy. Như thôi hôn nhau say đắm. Như không còn mê mải gối chăn như dạo nào. Như không để tâm gì đến những thay đổi của chồng nữa. Đàn ông vốn là loài vô tâm. Cả tôi cũng vậy. Suy từ tôi ra vậy. Nên chẳng biết. Cứ ngỡ yên bình là tốt đẹp. Ngờ đâu…

Có vài người chọn tâm sự cùng bạn bè. Nhưng có vài người chọn tâm sự cùng người lạ. Tôi hay nhận được những inbox như thế. Một người lạ để trút bầu tâm sự. Nhưng tuyệt nhiên chẳng nói với chồng mình, với vợ mình điều mình đang sầu não.

Và cuộc đời ngoài kia vốn đã quá nhiều những cám dỗ. Có khi là cậu đồng nghiệp, có lúc là cô em kết nghĩa, lại có khi là một người bạn ảo trên FB này… Vào cái lúc dễ ngã lòng nhất. Ngoại tình đôi khi bắt đầu từ đó chứ còn từ đâu. Có thể trách nhau không? Tôi nghĩ các nhà đạo đức học có thể rủa xả những kẻ làm vợ nhưng say nắng và ngoại tình, những người chồng có em út bên ngoài. Nhưng nhu cầu tâm sự, nhu cầu được yêu thương thì nhà đạo đức nào có biết???

Một hôm, cuộc hôn nhân ngỡ tưởng bền vững nọ, bỗng rạc rời, rụng vỡ. Như lâu đài cát. Như thành phố xác xơ sau trận bão. Người đau là người nhận ra sau. Nhưng người nhận ra trước cũng đau không kém. Câu hát “Làm sao về được mùa Đông/ Mùa Thu cây cầu đã gẫy” thật sự nhói lòng.

Bỗng dưng ta chán nhau!

Hẳn sẽ có người cho rằng đó là thứ nhảm nhí nhất mà đàn bà phụ nữ nghĩ ra. Hôn nhân đang yên lành cơ mà? Không cờ bạc, không rượu chè, không trai gái… tất thảy vẫn là người đàn ông chuẩn mực đó thôi. Sao lại chán? Sao lại ngoại tình? Sao lại muốn buông tay??? Có mà dở hơi à?

Nhưng. Nhưng hôn nhân là gì nếu như 2 con người ấy cứ lạc nhau xa mãi như 2 đường thẳng đi về 2 phía. Ở bên nhau đấy mà trái tim thôi tha thiết. Nằm bên nhau đấy mà không thể đồng cảm. Càng không thể sẻ chia. Càng không thấy nhớ thương nhau nữa…

Nhưng. Hôn nhân có phải đâu chỉ cần người đàn ông làm chồng, người đàn bà làm vợ, có những đứa con và ngày ngày vẫn gặp nhau, đêm đêm vẫn làm tình… Hôn nhân vốn không phải vậy. Phụ nữ cần nhiều hơn 1 người chồng. Là một người bạn. Là một đồng chí. Là một chỗ dựa cậy. Là một niềm tin. Là một tha thiết. Đừng trách phụ nữ đòi hỏi. Và có nhiều người đàn ông cũng vậy. Chỉ là đàn ông chỉ số cam chịu và thoả hiệp cao hơn. Chính xác là họ tìm thấy những niềm vui khác vá víu thay khoảng trống trong tim họ. Chỉ là phụ nữ, khoảng trống chỉ có thể lấp dầy bằng tình yêu vậy!

Theo Hoàng Anh Tú

Nguồn: Gia đình Việt Nam