Dòng sự kiện:

Câu chuyện xúc động về bát xương gà và mẹ

15:20 30/09/2015
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mẹ đang gặm lại bát xương gà to do 3 anh em tôi để lại. Mắt tôi ướt nhòa, tôi muốn chạy lại ôm lấy mẹ thật chặt.

 

Nhà tôi nghèo lắm, nghèo rớt mùng tơi. Nhà nghèo nên cái gì mẹ cũng dành đi bán, lấy tiền mua bút vở cho anh em tôi đi học. Từ mấy ngọn rau mồng tơi, nải chuối, trứng gà, con chó con, mèo con… tất cả mẹ đều cho vào rổ mang ra chợ bán hết.

Nếu không bán mẹ lại dành của ngon mang đi biếu. Nhà có mấy người họ hàng trong tỉnh, lúc nào cha tôi vào chơi, mẹ đều dành những nải chuối ngon nhất, chục trứng gà to nhất, hay bắt con gà lớn nhất mang làm quà. Mẹ bảo, của biếu phải đàng hoàng, nhà mình tuy nghèo nhưng phải sống cho tử tế không người ta cười cho.


Vậy là những thứ xấu xí, đầu thừa, đuôi sẹo mẹ để lại hết để dùng. Nhiều khi thấy mẹ cứ để mấy thứ ngon ngọt ra chợ hay làm quà hết, anh em tôi lại nhìn thèm thuồng, rồi thằng út thắc mắc: “Sao mẹ lại thế, đến khi nào anh em mình mới được một bữa ăn ngon?”.

[mecloud]siEJqdHLax[/mecloud]

Ấy vậy mà sau câu hỏi đó mẹ cho chúng tôi ăn ngon thật. Hôm đó, khi 3 anh em đi học về. Tôi vừa đặt cái túi cước đựng đầy sách vở xuống bàn đã ngửi thấy mùi thịt gà thơm nức.

Chạy xuống bếp thấy mẹ đang cắt lá chanh vào nồi thịt gà. Mẹ ngoảnh lại mỉm cười với tôi bảo, “Hôm nay mẹ thịt con gà trống tơ này cho các con ăn. Con này láo lắm, dám mổ trụi lông mấy con gà con, mẹ phải thịt nó không mấy con gà con chết hết mất.”

Nghe thế, ba anh em tôi sung sướng hét hò “A, hôm nay nhà mình được ăn thịt gà! Có thịt gà đấy!” Cứ nghĩ đến thịt gà thơm phức, bùi bùi, ngọt ngọt nước miếng lại tứa ra, tôi giục mẹ: “Nhanh lên mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn sớm mẹ nhỉ!” Mẹ cốc đầu tôi mắng “Ông tướng! Chỉ được  nước ăn là giỏi!”

Có thịt gà, bữa cơm nhà tôi vui hẳn. Mọi khi mẹ phải chạy đi gọi khắp nơi mới lôi được ba anh em tôi về nhà ăn cơm. Chiều nào cũng vậy, anh cả ra sân đá bóng, tôi và em út sang nhà mấy đứa bạn chơi bi. Hôm nay đứa nào cũng túc trực sẵn ở nhà từ lúc mẹ nấu thịt gà đến khi bê mâm cơm lên nhà ăn.

Mẹ cứ gắp thịt gà quay vòng cho ba anh em và cha tôi. Miếng nào nạc, ngon nhất mẹ đều gắp hết cho chúng tôi cả. Tôi nhai miếng ức gà nhồm nhoàm hỏi mẹ “Ơ, sao mẹ không ăn thịt? Sao mẹ lại ăn chân gà?” Mẹ tôi cười bảo: “Mẹ thích ăn chân hơn”.

Ăn no nê xong xuôi, ba anh em tôi chạy ù đi chơi. Được một tẹo, tôi chạy về định lấy ít xương gà còn sót lại lúc nãy mang ra cho con Vàng (con chó bố mới xin về nuôi). Vừa bước đến hiên nhà, cảnh tượng hiện ra trước mắt làm tôi không thể bước thêm nữa. Mẹ đang gặm lại những miếng xương gà chúng tôi đã ăn. Nước mắt tôi tự nhiên chảy dài, tôi chỉ muốn chạy vào ôm lấy mẹ mà khóc. Tôi chạy ra ngoài vườn, trèo lên cây ổi khóc chán chê rồi nhìn lên bầu trời đầy sao ước vọng.

Bây giờ, tôi đã trưởng thành, đã làm giám đốc một công ty xuất khẩu lớn ở Hà Nội, tháng nào về quê tôi cũng mua đủ thứ ngon cho mẹ tẩm bổ. Nhìn đồ ăn mang về, mẹ lại mắng tôi lãng phí, mình mẹ ăn không hết. Từ ngày cha tôi mất, mẹ vẫn ở vậy nuôi 3 anh em tôi ăn học,.

Có dịp nghỉ lễ dài ngày, ba anh em đưa gia đình về quê cả. Nhà thịt mấy con gà để ăn, tôi chọn miếng đùi gà ngon nạc nhất gắp vào bát cho mẹ. Mẹ vẫn cười bảo “Mẹ không thích ăn đùi gà, mẹ thích ăn chân gà mà”...

Châu Anh

Nguồn: Gia đình Việt Nam

Video đang hot nhất

[mecloud]aKJo2ee7eU[/mecloud]