Dòng sự kiện:

Chăm cháu nội, mẹ chồng tôi “hét giá trên trời”

04:41 08/01/2016
Nhìn bà nội người ta chạy tới chạy lui để chăm cháu rồi nấu món này món kia cho con dâu tẩm bổ mà tôi rơi nước mắt.

Tin liên quan

Tôi và anh Huy kết hôn được 2 năm thì có bé Bi. Họ hàng hai bên mừng rỡ lắm. Nhất là bố chồng tôi, vừa có cháu nội để ẵm bế vừa có cháu đít tôn nỗi dõi dòng tộc.

Sau 6 tháng nghỉ đẻ, vì điều kiện công việc của hai vợ chồng khiến tôi phải bồng bế cu Bi đi theo lên thành phố để tiện làm việc và mẹ con gần gũi. Tuy nhiên, cu Bi còn nhỏ, cần phải có người chăm sóc. Trong khi đó, cơ quan tôi thì ở xa nhà trọ khiến tôi phải đi làm từ sáng tới tối mới về được với con. Công việc của anh Huy còn khó khăn hơn thế, anh là hướng dẫn viên du lịch, suốt ngày phải dẫn khách nước ngoài đi thăm thú, khi thì ở Hà Nội, khi thì Quảng Ninh, nhưng cũng có lúc vào tận Đà Nẵng, Nha Trang. Thế nên thời gian ở bên vợ con cũng không có nhiều.

Mẹ đẻ tôi còn phải chăm cháu nội của mẹ, không tìm được người chăm sóc cu Bi, tôi đành nói khéo mẹ chồng lên trông cháu vài hôm, khi nào tôi tìm được người giữ bé thì mẹ đỡ vất vả.

Ở nhà, mẹ chồng tôi cũng chỉ quanh quẩn với bếp núc, đi chợ rồi việc họ việc hàng chứ cũng không có việc gì quan trọng nên bà nhanh chóng đồng ý. Được mẹ và cả bố chồng đồng ý, tôi thấy hạnh phúc vì những tháng ngày xa chồng, một mình trông con sẽ không phải vất vả nhiều, sẽ có mẹ đỡ đần.

Ngày đầu lên với cu Bi, mẹ tôi mừng rỡ ra mặt. Bà nói: “Vui quá, lên đây với cu Bi rồi, từ mai không phải nghe tiếng cằn nhằn của ông ý nữa. Bà sẽ giúp mẹ con cu Bi thật nhiều thật nhiều để bố cu Bi không phải lo về chuyện nhà nữa nhé”, vừa nói, mẹ tôi vừa lấy tay đung đưa chiếc võng mà cu Bi đang nằm. Thấy mẹ nói thế, tôi cũng thở phào.

Tuy nhiên, sự thể hiện của mẹ tôi lại khác xa với những gì bà nói.

Những gì mẹ tôi thể hiện khác hẳn những gì bà nói ngày đầu lên với cháu. Ảnh minh họa

 

Sáng sớm tôi dậy phải làm đủ thứ việc, từ đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo cho cả nhà rồi… chuẩn bị sẵn bữa trưa cho mẹ chồng. Tối về thì thu dọn đống quần áo bẩn của cu Bi lẫn bà nội, dọn dẹp nhà cửa rồi lại tiếp tục nấu cơm, cho cu Bi ăn.

Buổi tối đầu tiền bà nội lên, dù cả ngày làm việc vất vả nhưng tôi cũng cố gắng dẫn mẹ đi siêu thị mua sắm đồ ăn hợp với khẩu vị của mẹ rồi vào trung tâm thương mại mua sắm vài bộ đồ mẹ ưng. Vài ngày sau đó, ngày nào cũng lặp lại những công việc mà dường như tôi phải làm gấp đôi lúc trước khiến tôi mệt mỏi hơn.

Buổi tối cuối tuần, bà gọi tôi ngồi xuống ghế thủ thỉ tâm sự và bắt đầu cuộc “ra giá” khiến tôi mắt tròn xoe: “Con đã tìm được người giúp việc kiêm chăm sóc cu Bi chưa? Nếu chưa thì mẹ vẫn sẽ ở lại đây giúp đỡ vợ chồng con. Cu Bi rất ngoan nên cả ngày mẹ cũng không phải vất vả nhiều. Con yên tâm.

Còn việc tiền nong con cũng phải lo nhiều. Chợ búa thì do con đi rồi nên cũng phải đưa tiền cho mẹ đâu. Vì vậy, đầu tháng con chỉ cần đưa cho mẹ tầm 5 triệu là ổn rồi. Lên đây trông cháu, con vừa nhàn nhã mà mẹ lại không phải bận tâm kiếm tiền như ở quê nhà. Thế nhá, con đi bế Bi đi, mẹ đi ngủ sớm đây". Nói xong rồi mẹ chồng tôi đứng dậy đi về phía chiếc giường. Bà nói mà nhẹ như không hề có chuyện gì xảy ra, như hề không để ý tới con mắt kinh ngạc lẫn thất vọng của tôi.

Những lời mẹ nói khiến tôi quá sốc và dường như “vỡ mộng” về việc mẹ lên đỡ đần tôi những lúc khó khăn.

Nhìn mẹ chồng chị hàng xóm, từ lúc lên chăm cháu, bác chạy tới chạy lui để chăm cháu rồi nấu món này món kia cho chị tẩm bổ. Còn mẹ tôi, từ ngày lên tôi không những nhàn đi mà còn bận bịu thêm vì bà thường quen ở nhà có bố chồng tôi dọn dẹp, nấu ăn nên bà cũng ỷ hết lại cho tôi. Ngoài giờ tôi đi làm thì bà trông cu Bi, còn thấy tôi về là bà đưa ngay cu Bi cho tôi rồi bà ngồi coi tivi và chơi không.

Mới chừng đó thôi tôi cũng đã thấy mệt nhoài, giờ đây bà còn kêu mỗi tháng “trả công bà 5 triệu”. Tiền bỉm, tiền sữa, tiền nhà, tiền ăn, mọi thứ đổ dồn lên đầu thì tôi đâu có thể có đồng nào dư giả. Tiền anh Huy kiếm được thì chúng tôi đã thỏa thuận sẽ tích góp để mua nhà.

Nếu mẹ nào có đang ở trong hoàn cảnh của tôi thì có thể cho tôi lời khuyên được không? Hay là do tôi suy nghĩ quá nhiều và việc trả công cho mẹ chăm cháu là việc tất nhiên. Tôi phải nói thêm rằng, từ hồi mẹ lên, tôi sắm cho mẹ đủ thứ và mua những món ăn mẹ thích chứ không phải là tôi eo hẹp gì. Nhưng những gì mà mẹ thể hiện với tôi, với đứa cháu nội mà tôi thấy buồn lòng quá.

Hạ Mạt

Nguồn: Gia đình Việt Nam