Dòng sự kiện:

Chung nhà, chung váy, chung luôn cả... chồng

16:15 01/01/2016
Tôi khóc nấc lên thành tiếng, đánh rơi túi xách. Phát - chồng tôi giật mình quay lại và Bình - bạn thân tôi cũng hoảng hốt, cuống cuồng vơ vội chiếc chăn trùm vào người.

Tôi lảo đảo đi ra khỏi căn phòng, không tin cảnh tượng trước mắt là sự thật. Chồng tôi và bạn thân tôi, không thể nào có chuyện đó được.

Một năm trước, Bình - bạn thân tôi du học từ nước ngoài về. Chúng tôi gần nhà và chơi với nhau từ hồi còn tiểu học. Từ nhỏ, đồng quà tấm bánh cô ấy có đều chia cho tôi. Mối tình đầu của tôi, cô ấy là người biết đầu tiên. Khi tôi gặp chuyện buồn, tôi tựa vào bờ vai của cô ấy để khóc.

Vậy nên khi cô ấy mới về nước, chưa có nhà cửa, tôi bảo cô ấy đến ở với vợ chồng tôi cho vui và đỡ tốn tiền thuê nhà. Ban đầu, chồng tôi không thích, vì là vợ chồng son ở với nhau nên anh ngại ngùng. Nhưng rồi chiều tôi, anh cũng đồng ý.

 

Từ nhỏ tôi phải làm lụng, vất vả nhiều, với lại đầu óc không được thông minh lắm nên học hết 12, tôi chủ động xin bố mẹ học nghề, rồi nhanh chóng kiếm được việc làm ở thành phố. Nhưng Bình là người thông minh và được học hành đàng hoàng.

Để Bình thấy thoải mái, tôi dành cho bạn hẳn một giường ở phía dưới, vợ chồng tôi ngủ trên gác xép.

Bình mang tiếng đi du học nhưng ăn mặc chẳng khác nào... nữ tu sĩ. Cô ấy toàn mạc quần dài và áo sơ mi kín cổng cao tường. Tôi phải động viên, đưa Bình đi mua sắm cùng. Váy vóc của tôi mua, thỉnh thoảng mới mặc đến nên tôi nhường hết cho bạn. Đúng là "người đẹp vì lụa", dáng vóc bạn vốn đã đẹp, nay được diện nên trông em chẳng khác gì gái phố.

Những ngày đầu cô ấy chuyển đến, cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng son bị đảo lộn. Vợ chồng đi làm cả ngày, đêm về mới có thời gian dành cho nhau. Nhưng cô ấy lại hay làm việc khuya, thành ra vợ chồng mới cưới mà giống như đã kết hôn với nhau lâu lắm rồi. Vợ chồng tôi bụng bảo dạ phải 'nhịn yêu', đến ngày cuối tuần đẩy cô ấy đi chơi mới thoải mái. Chồng tôi ban đầu khó chịu ra mặt vì đôi khi phải cưỡng lại 'ham muốn' sau rồi cũng quen.

Bình ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ nên được anh thương lắm. Thỉnh thoảng đi làm về, anh có dặn tôi: 'Hôm nào dẫn dì Bình đi mua sắm hay ăn uống đi, ở nhà mình nó cũng tội nghiệp'. Nghe chồng nói vậy, tôi như mở cờ trong bụng vì chồng biết quan tâm đến bạn của vợ.

Năm tháng sau đó, tôi có bầu. Tôi vui sướng báo cho chồng biết, anh hớn hở khoe khắp gia đình, bạn bè, đồng nghiệp.

Những tháng ngày thai kỳ, lịch trình sinh hoạt của vợ chồng càng khó khăn. Anh thì cứ hừng hực 'lửa yêu', còn tôi nhất quyết không cho anh động chạm nhiều vì sợ động thai, giữ gìn cho đứa con đầu lòng. Lần một, lần hai... một tháng, hai tháng... anh quen dần. Có bầu nhưng công việc vẫn ngập đầu nên ngày nào tôi cũng đi sớm về khuya, nhà chỉ có hai anh em ở nhà... trông nhau.

Tôi thật không tin bạn tôi lại có thể làm ra những chuyện này. Tôi cũng không tin chồng tôi lại dám ngoại tình, mà lại là trò bậy bạ với chính đứa em trong nhà.

Tôi đã tự tay tát vào mặt mình cho tỉnh lại, hy vọng đó chỉ là mơ nhưng cảnh tượng lúc nãy là hoàn toàn có thật. Bao năm tôi yêu thương bạn, suốt ngày chung chăn gối, chung buồn chung vui, có lẽ nào tôi lại chịu luôn cảnh... chung chồng?

Thấy có lỗi với tôi, Bình xin ra ngoài.

Hiện đầu óc tôi đang rất rồi bời, không biết phải xử trí thế nào. Tôi có nên truy xét căn nguyên mọi vấn đề không? Tôi chỉ sợ, nếu biết được sự thật không như mình mong muốn, tôi sẽ bị sốc, ảnh hưởng đến con, cũng nghĩ thà biết ít sẽ đỡ đau nhiều.

Tôi không muốn mang tiếng chung chồng với bạn thân!

TIỂU HOA

Nguồn: Đất Việt