Dòng sự kiện:

Chuyện đời người mẹ đạp xe chở hai con 50km mỗi ngày

02:00 21/08/2015
Với bà, ngày ngày được ở bên con thế này, trở con đi học, ăn cùng con và tối tối, ba mẹ con ôm nhau thủ thỉ rồi ngủ là hạnh phúc lắm rồi. Bà chỉ lo năm nay mình đã 53 tuổi, sợ không khỏe mãi được thì lúc đó, ai sẽ chăm sóc hai con nhỏ dại.

[mecloud]U2z1Lk9nCC[/mecloud]

Điều đầu tiên khi bước chân vào căn phòng trọ hiện bà Mai đang sinh sống cùng hai cô con gái nhỏ, hình ảnh đập vào mắt tôi là căn phòng nhỏ hẹp và cùng vô số các loại ve chai, món vật dụng có giá trị nhất là cái xe đạp cũ kĩ.

Khi chúng tôi chào hỏi và giới thiệu thì bà Mai niềm nở và vui mừng mời chúng tôi vào nhà, đúng là hình ảnh chất phác và hiếu khách của con người miền Tây. Bà Mai cho biết hai cô con gái tên là Khưu Thị Huỳnh Giao (9 tuổi) và Khưu Thị Ái My (12 tuổi).

Bé Huỳnh Giao khi sinh ra thì phát triển khỏe mạnh, nhưng không may bé Ái My bị bệnh bại não từ khi lọt lòng mẹ. Bà Mai từng đưa bé đi chữa trị khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả. Còn bé Ái My phát triển không được bình thường, không đi được nên tất cả sinh hoạt cá nhân đều một tay bà lo. Bé càng ngày càng lớn nên bà không thể lúc nào cũng chở bé theo được, bà cũng từng gửi bé ở nhà khuyết tật tình thương nhưng bé không được chăm sóc tốt. Vậy là thương con, bà đành để ở nhà tự chăm sóc cho bé.

Trước khi ly dị, chồng bà Mai định bắt con gái út để nuôi, để lại con gái lớn cho bà vì bé bị bại não. Không chấp nhận sự chia cắt, bà Mai cùng 2 con gái lên thành phố kiếm sống.

Tôi rất ngỡ ngàng vì điều này, bởi bé có gương mặt bé bầu bĩnh, xinh xắn và dễ thương. Khi muốn nói gì, bé chỉ phát hiện ra khi bé ú ớ và bò dưới sàn nhà không kiểm soát được hành vi của mình.

Sở dĩ bà Mai phải mang theo 2 con gái khắp nơi mưu sinh vì cha của hai bé đã bỏ ba mẹ con đi từ lâu, đã có vợ mới và cũng chưa một lần chu cấp hay thăm nom con mình. Khi chia tay, chồng cũ bà từng đề nghị chỉ muốn nuôi dưỡng bé Huỳnh Giao, còn Ái My bị bệnh tật thì ông không màng đến.

Quá đau xót, bà Mai dắt hai bé ra đi, từ quê hương lên thành phố lượm ve chai hàng ngày để nuôi sống chính bản thân và hai con. Tính đến nay công việc này đã gắn bó với bà được 12 năm.

 Khi mẹ làm việc thì bé lớn chơi trên vỉa hè. Chân bé bị tật, không thể đứng lên đi lại được.

Không ngại quãng đường xa mấy chục km và những khi thời tiết mưa gió và nắng gắt, hình ảnh người phụ nữ đã quá tuổi, tóc đã bạc màu di chuyển trên chiếc xe đạp cũ chở theo hai đứa con đi qua khắp khu phố đã quá quen thuộc với người dân nơi đây.

Hằng ngày, ba mẹ con bà Mai dậy từ 6h sáng và cùng đưa bé Huỳnh Giao đi học ở nhà tình thương cách nhà khoảng 12km. 12km trên chiếc xe đạp lọc cọc, trở 2 con đã lớn với người mẹ già 53 tuổi chẳng dễ dàng chút nào. Tuy nhiên, ở ngôi trường tình thương này, bé Huỳnh Giao được hoàn toàn miễn phí mọi thứ và có các thầy cô, bạn bè yêu quý. Bà Mai tự hào khi cho biết bé Huỳnh Giao luôn đạt học sinh giỏi.

Sau khi Huỳnh Giao vào học, bà chở Ái My trên chiếc xe đạp chạy khắp nơi để nhặt ve chai. Có khi bà phải lục lội từng thùng rác. Chỉ cần ở đâu có bà cũng tìm, không ngại dơ bẩn và hôi thối.

 Căn phòng trọ nhỏ hẹp, đầy đồ đạc cũ nhưng ba mẹ con bà rất hạnh phúc.

Tầm 12h trưa, bà Mai quay lại trường đón cô con gái út tan học. Từ khoảng đường xa ở trường bà phải đạp thêm 6 km để ba mẹ con được ăn miễn phí tại một ngôi chùa. Ở đây bà được các sư thầy cho đồ ăn, có những hôm cúng vườn nào là xôi chè, bánh trái. Lúc ăn không hết bà dành phần để chiều ăn tiếp.

Ăn uống nghỉ ngơi được một lát thì ba mẹ con lại tiếp tục hành trình dài trên những con đường và có khi đến 9h tối mới về đến nhà.

 Bà Mai hy vọng sau này, bé út lớn khôn sẽ thay mẹ chăm sóc chị khi bà về già.

Dù khó khăn trăm bề bà cũng vẫn cố gắng để lo cho bé Ái My và Quỳnh Giao, chỉ mong bé Huỳnh Giao được ăn học đàng hoàng để sau này lo cho chị gái là Ái My và không khổ cực như bà. Một ước mơ quá đỗi bình thường mà tất cả người mẹ đều dành con cái, nhưng sao đối với bà là cả một quãng đường dài, trong khi đó bà phải tìm kiếm miếng ăn từng ngày.

Thu nhập một tháng của bà Mai khoảng 2 triệu đồng nhưng tiền phòng trọ đã là 1 triệu 2, chi phí có lúc không đủ sinh hoạt. Có lúc bà phải nhịn ăn để nhường nhịn cho con cái. Với người ngoài, cuộc sống của ba mẹ con bà là vất vả, vất đáng thương nhưng bà Mai thấy hạnh phúc. Với bà, ngày ngày được ở bên con thế này, trở con đi học, ăn cùng con và tối tối, ba mẹ con ôm nhau thủ thỉ rồi ngủ là hạnh phúc lắm rồi. Bà chỉ lo năm nay mình đã 53 tuổi, sợ không khỏe mãi được thì lúc đó, ai sẽ chăm sóc hai con nhỏ dại. Nhìn vào đôi tay chai sần và gương mặt khắc khổ đấy, cũng đủ để hiểu tình thương và sự hi sinh vô điều kiện của bà dành cho hai con lớn lao như thế nào. 

LẠI THỊ NGỌC QUÝ

Clip xem thêm: 

[mecloud]dntJBVlE0g[/mecloud]