Dòng sự kiện:

Cô bé thích ăn chuột sống ở Thanh Hóa

Theo VTC
19:15 01/03/2017
Hằng có đôi răng nanh dài, nhọn mọc ngược ra ngoài. Hễ nhìn thấy gà, chuột là cô bé vồ lấy cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Vợ chồng chị Quách Thị Thúy ở làng Cán Khê, huyện Như Thanh, tỉnh Thanh Hóa sinh đôi được hai người con. Trong khi bé trai thứ hai phát triển bình thường thì bé gái đầu tên Hằng bị bại não từ khi gần 2 tuổi.

Đến lúc em trai đã được bố mẹ cho đi học lớp vỡ lòng thì Hằng mới bắt đầu chập chững tập đi. Giờ đã hơn 8 tuổi, đứa em sinh đôi đã học lớp 2, mà Hằng thì chưa biết cất tiếng gọi mẹ. Khi đói không biết đòi ăn, cho ăn không biết lúc nào no. Còn quần áo bố mẹ mặc lên người chưa đủ ấm thì đã bị em xé tả tơi rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Căn nhà xiêu vẹo của gia đình chị Thúy.

Từ ngày Hằng hơn 1 tuổi, vợ chồng chị Thúy phát hiện hàm trên của con có 2 chiếc răng nanh nhọn, dài, xuyên thủng lớp da môi đâm ngược ra ngoài. Ngày ấy, lũ trẻ trong xóm và những người xung quanh gọi Hằng bằng cái tên “ma cà rồng”.

Ngoài ra, Hằng có “sở thích” ăn thịt sống. Chị Thúy kể: “Cách đây ít hôm tôi để cháu trong nhà rồi ra vườn dọn dẹp. Được một lúc tôi nghe tiếng gà kêu, chạy vào trong nhà thấy con gái đang cầm con gà nhai ngấu nghiến. Thì ra lũ gà con chạy vào trong nhà nên bị cháu tóm được. Chứng kiến cảnh tượng đó tôi chỉ còn biết chạy vào ôm lấy con mà khóc".

Từ khi biết đi cuộc sống của Hằng đã gắn liền với xiềng xích.

Khi Hằng biết đi, chiếc dây xích đã trở thành vật bất ly thân của cô bé. Biết dùng xích sắt để giữ con gái với cái cột nhà là nguy hiểm nhưng dường như chị Thúy không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên sợi dây xích cũng chỉ giúp được chị giữ con trong nhà chứ không tránh khỏi những hành động vô thức nguy hiểm của Hằng.

Mỗi lần xổng xích Hằng càng trở nên khó kiểm soát. “Chỉ cần tôi tháo xích ra là nó quay cuồng chạy khắp vườn vồ gà, vịt, chuột để ăn. Có lần nó xé rào chạy ra đường và lao thẳng vào chiếc ôtô đang chạy tới. May mắn thay chiếc xe tải kịp giảm tốc độ, lách sang lề đường để tránh nó nên mới không sao. Rồi có lần tự nhiên nó nhảy xuống ao, may có người hàng xóm nhìn thấy nên nhảy xuống cứu không thì… Sau những lần đứng tim như vậy nên dù có thương con đến mấy tôi cũng không dám tháo xích ra nữa”, chị Thúy kể.

Nhiều lần chị Thúy mang con đến trường mầm non với hy vọng bên cạnh những đứa trẻ cùng trang lứa Hằng sẽ có tiến triển. Nhưng những cơn co giật bất thường xảy ra với Hằng khiến chị Thúy thường xuyên phải đón con về nhà sớm. Do cũng không ý thức được hành vi của mình nên Hằng thường cắn, xé, cào các bạn khiến nhà trường không dám nhận em.

Ước vọng lớn nhất của vợ chồng chị Thúy là đứa con gái bé bỏng không còn bị những cơn co giật hành hạ.

Vừa qua, Hằng đã được gia đình đưa đi viện để nhổ 2 chiếc răng nanh mọc xuyên ra ngoài. Giờ không còn ai gọi em là “ma cà rồng” nhưng cuộc sống của cô bé vẫn gắn liền với chiếc xích sắt.

Ông Nguyễn Ngọc Lương, chủ tịch UBND xã Cán Khê, cho biết: “Gia đình chị Thúy rất khó khăn và bất hạnh. Hai vợ chồng thường xuyên ốm đau, lại còn cô con gái tật nguyền. Xã đã có những chính sách hỗ trợ, thăm hỏi động viên nhưng vì xã cũng đang thuộc diện khó khăn nên chỉ giúp đỡ được phần nào”.

Nguồn: Gia đình Việt Nam