Dòng sự kiện:

"Con nằm đó, mẹ nằm đây, sao chúng ta xa nhau cả cuộc đời?"

21:48 09/07/2015
Mới 30 tuổi, sinh con lần đầu, nhưng mẹ đến bệnh viện sinh con khi con 32 tuần và đã chết lưu trong bụng mẹ không rõ là từ khi nào.

Mẹ chỉ biết ngày hôm qua, mẹ không còn nghe con quẫy đạp mạnh mẽ trong bụng mẹ nữa. Ba nói có khi con đang ngủ, con có nết ngủ say giống ba nên dù mẹ có thử uống chút nước lạnh, ăn đồ ngọt, hay thay đổi tư thế nằm thì con vẫn im re. Thật ra, mẹ biết ba lo lắm, nhưng ba cố tỏ ra bình tĩnh.

Từ khi mẹ có con, con trai bé bỏng, ba thương con như thể ba mới chính là người đang mang con trong bụng… Chiều hôm qua, ba chở mẹ đến chỗ người bác sĩ quen. Chỉ trong vòng ít phút ngắn ngủi nghe tim thai, bác đã báo với mẹ con đã không còn nữa…

Tim con ngưng đập!

Con trai bé bỏng, vì sao? Ai đã làm gì khiến con lặng yên đến thế? Mẹ đã làm gì sai sao, khiến con bỏ mẹ mà đi???

Khi mẹ chích thuốc kích sinh, mẹ cũng đã trải qua cơn đau chuyển dạ. Dù sao thì mẹ cũng đã biết đau đẻ là gì rồi con ạ, nhưng người ta đau thì nhìn con khóc oe oe là cơn đau biến mất. Còn mẹ, nỗi đau của mẹ không nói thành lời.

Bác sĩ vẫn cho mẹ sinh qua ngả âm đạo để lần sau mẹ dễ có em, mẹ và em sẽ mạnh khỏe khi đến với nhau hơn.

Suốt cuộc đời mình, mẹ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, khi mẹ quay ngang đưa mắt nhìn con rồi vội vã ngoảnh đi. Mẹ như muốn thu vào tầm mắt mình hình hài bé bỏng đã xạm lại, im lìm và bé xíu như con mèo con. Con còn nhỏ nhưng tóc tơ mọc nhiều và bết vào thái dương. Dáng con cong queo, em bé nào cũng thế con ạ. Chỉ khác một điều là, các bé mới sinh ban đầu tím tái, rồi hồng hào dần. Còn con cứ xám ngắt…


Con nằm đó, mẹ nằm đây, sao chúng ta xa nhau cả cuộc đời?

Phòng sinh hôm ấy im lặng đáng sợ, hay ngoài kia các bà mẹ khác vẫn gào lên và các em bé khác vẫn oe oe mà mẹ không nghe thấy? Mẹ chỉ biết các bác sĩ đỡ con ra hết sức lặng lẽ. Mẹ còn nghe tiếng bác dặn cô hộ sinh: “Thai lưu mình cũng làm rốn em à, để ở đâu đó bé cũng được như người ta”.

Mẹ lặng người đi, nước mắt trào ra mà mẹ không tiếng nấc, mắt mẹ lại tìm con, nhìn trân trân vào sinh linh bé nhỏ đã lìa đời, nước mắt ướt hết tấm khăn trải giường sinh…

Hình như lúc đó bác sĩ đã giải thích chuyện gì xảy ra cho con, nhưng mẹ nghe lùng bùng lỗ tai. Tai mẹ mờ đặc, mắt mẹ cũng mờ đặc. Ôi giá như mẹ đã không khóc, có thể mẹ nhìn con được lâu hơn…

Mẹ ghét mình kinh khủng. Ghét mình không thể làm được gì cho con. Ghét mình cứ nằm đó không thể chạm vào con, hôn lên đôi mắt con đang nhắm chặt. Mẹ không thể nắm lấy hai bàn tay con đặt xuôi theo mình, đôi tay mà mẹ nghĩ rất xinh, và sẽ luôn nắm chặt lấy ngón tay của mẹ như các em bé khác. Mẹ chỉ có thể nằm đó, nhìn cô hộ lý “gói” con lại.

Cô ấy cũng im lặng con ạ.

Cô mặc áo cho con thật nhẹ nhàng, mẹ đã chuẩn bị cho con một bộ đồ màu trắng viền xanh rất đẹp, con có thích không? Sự nhẹ nhàng, kỹ lưỡng và trang trọng của cô ấy có làm con bớt tủi thân? Mẹ thầm cảm ơn ekip trực hôm ấy đã rất nhân văn khi cho mẹ được nhìn thấy con những phút cuối cùng con còn hiển hiện.

Mẹ đây, mẹ đây, con yêu. Mẹ vẫn ở bên con và dõi ánh mắt theo con…

Rồi con sẽ được ba đưa về “nhà”, con nằm cạnh ông bà cố, ông bà cố sẽ che chở và dẫn lối cho con. Mẹ sẽ không khóc nữa, con yêu, để con sớm siêu thoát và trở về bên ba mẹ. Mẹ lúc nào cũng rộng lòng đón con, mẹ sẽ giữ gìn để con khỏe mạnh và bình an nhé con trai bé bỏng.

Tình yêu của mẹ, ngay từ khi đón nhận tin không may về con, mẹ không bao giờ nghĩ mình đang mang một "xác chết" trong bụng. Con là tình yêu của mẹ, con sẽ chỉ nhắm mắt và nằm yên nhưng con nhìn thấy mẹ phải không? Con sẽ chỉ ở bên mẹ vài ba phút nữa, nhưng chúng ta đã bên nhau hết cả cuộc đời con.

Với mẹ, con vẫn sống, nghịch ngợm, nô đùa trong bụng. Con chỉ mệt quá và con nằm yên ngủ, ở một nơi rộng lớn thênh thang hơn trong bụng mẹ, phải không? Rồi con sẽ nhớ mẹ và bay về bên mẹ, phải không con?

Mẹ yêu con rất nhiều, thiên thần của mẹ!

Bài viết sưu tầm/Theo ĐSPL