Dòng sự kiện:

Cuộc sống viên mãn khi tôi lấy được chồng hơn 15 tuổi

03:00 02/03/2016
Chuyện thật như đùa mà chính bản thân tôi cũng chẳng thề ngờ có ngày mình làm vợ “người chú” mà khi xưa tôi ghét cay ghét đắng.

 

 

 

Tôi năm nay 24 tuổi và mới lấy chồng được hơn 1 tháng. Chồng tôi năm nay 39, tức là anh ấy hơn tôi những 15 tuổi. Nếu không theo anh về cùng một nhà thì chắc tôi phải gọi anh bằng “chú” theo quan hệ ngoài xã hội.

Trước khi lấy nhau, nhà tôi và nhà anh là hàng xóm nên từ nhỏ tôi cũng biết tới anh nhưng biết theo kiểu xã giao và cũng chẳng quan tâm anh là người như thế nào. Bởi bản thân, với khoảng cách tuổi tác của anh và tôi thì chẳng có thể kết bạn với nhau, vả lại anh hơn hẳn tôi về học thức.

Mang tiếng là hàng xóm, nhưng tôi và anh chẳng mấy khi gặp nhau. Bởi khi tôi lớn lên thì anh đã đi học xa nhà. Mỗi lần anh về nhà thì tôi lại đi học suốt nên cũng chẳng nói chuyện. Nhà anh có tiệm tạp hóa nhỏ, tôi hay sang đó để mua đồ. Tôi chỉ nhớ mỗi lần mua đồ mà gặp anh bán hàng, anh đều bán đắt hơn so với mẹ anh. Tôi có hỏi “Sao chú bán đắt vậy?” thì anh có nói mới lên giá. Mấy lần liền như thế, đâm ra tôi ghét anh lắm.

Hôm sau, mẹ tôi có kể được nhận lại tiền thừa từ mẹ anh vì anh không biết giá nên cứ hét lên cao, thừa còn hơn thiếu.

Lớn hơn nữa, tôi thấy anh ít về nhà hơn rồi bẵng đi một thời gian chẳng thấy mặt, nghe đâu anh đi du học. Lâu lâu, tôi còn quên luôn hẳn nhà bác Tám (tên bố anh) có cậu con trai.

Phần tôi, tôi học kém nên không đậu đại học. Tôi “lái” con đường học vấn của mình sang một kiểu khác. Tôi đi học tiếng Trung trên thành phố với ước muốn sau này sẽ làm cho một cửa hàng dịch thuật nào đó. Tôi không chọn học tiếng Anh, bởi với tôi nó khó lắm, học mấy năm trung học rồi mà có ra “mô tê” gì đâu.

Tôi thấy mình hạnh phúc khi lấy được người chồng yêu chiều mình. Ảnh minh họa

Tôi có một mối tình với cậu bạn cấp 3 nhưng lên đại học, cậu đề nghị chia tay với lý do… không hợp nhau. Thực ra tôi biết tỏng cậu có người yêu mới. Ai khi chia tay mà chả nói không hợp. Nhưng bản tính tôi mạnh mẽ, dứt thì thôi. Tôi cũng không âu sầu nhiều. Cũng chỉ rưng rưng nước mắt đôi ba lần rồi quệt ngang bước tiếp.

Đúng lúc đó. Gia đình đề nghị giới thiệu người mới cho tôi tìm hiểu. Không ai khác, người đó lại chính là anh hàng xóm “bán đắt” thuở nào. Anh đã về nước được nửa tháng nay.

Lúc đầu tôi không đồng ý vì anh lớn hơn tôi những 15 tuổi mà lại còn là người tôi đã không thích từ xưa. Với những lý do chênh lệch tuổi tác này, tôi nghĩ anh chẳng thể nào chạy kịp với xu hướng của mình còn nói chi đến chiều chuộng tôi. Nhưng nghe lời mẹ, tôi vẫn đồng ý gặp.

Hôm đó, anh về quê. Tôi cùng chị gái sang nhà anh chơi. Nhìn anh cũng còn khá trẻ chắc do hợp khí hậu và ăn uống ở bên đó. Tôi cất tiếng chào “Cháu chào chú” liền bị chị gái cấu cho một cái rõ đau. Nhưng tôi kệ, cả buổi nói chuyện tôi vẫn gọi “chú” xưng “cháu”.

Những hôm sau đó, tôi và anh hẹn nhau café trên thành phố. Anh đã có nhà, có xe nên việc đi lại khá thuận tiện. Đặc biệt, anh là người khá tâm lý, quan tâm và đáp ứng mọi nhu cầu của tôi. Những điều này ở anh khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Xưa nay tôi không mấy đặt niềm tin và chuyện mối lái.

Tôi đồng ý trở thành người yêu của anh sau 5 tháng gặp lại và đương nhiên phải đổi cách xưng hô thành “anh – em”.

Quả thực, tôi thấy mình là một đứa khá ương bướng và khó chiều. Nhưng anh thì ngược lại, dễ tính và luôn biết cách chiều tôi. Anh là người có tiền và luôn biết cách tiêu tiền theo cách của người có tiền. Đôi khi có chặt chẽ nhưng lại luôn dễ dãi đối với tôi. Cứ mỗi lần thấy tôi nói đi chơi với bạn, anh đều cho tiền và nói “Không được nhậu nhẹt say. Con gái khi say xấu xí lắm”.

Anh lại luôn phải chịu đựng tính tình trẻ con của tôi nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ giận dỗi hay quát mắng tôi nhưng tôi thì luôn ngược lại.

Sau 1 năm yêu nhau, anh nói muốn tiếp tục đi du học theo chế độ cơ quan phân cho. Tức là nếu đi du học lần này, anh đi tiếp 3 năm. Tôi nằng nặc không đồng ý và nói rằng hãy chia tay trước khi đi. Tôi tới nhà anh (trên thành phố) khóc vật vã không cho anh đi. Anh dỗ tôi không được nên cứ để yên cho tôi thoải mái khóc và tung ném đồ đạc khắp phòng.

Tôi khóc lóc, kêu ca suốt 3 tiếng đồng hồ nhưng anh không suy chuyển, chỉ nói nhẹ “thôi em về nhà đi, hôm khác nói chuyện, em không cho anh ngủ thì cũng phải để hàng xóm ngủ chứ”. Tôi vẫn không đồng ý và tiếp tục kêu gào thêm 1 tiếng nữa. Cuối cùng anh cũng chịu thua. Giờ nghĩ lại thấy mình đúng thật là trẻ con và ngang bướng.

Sau quãng thời gian đó, anh quấn tôi hơn với lý do “không cho anh đi học thì em phải sớm đồng ý lấy anh”. Còn tôi thì cứ dửng dưng vì em còn trẻ, con còn muốn chơi. Thế nhưng, sau nhiều lần từ chối, cộng với sự thúc giục của hai bên gia đình, tôi và anh đã làm đám cưới.

Tính đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã kết hôn hơn 1 tháng nhưng sự quan tâm của anh vẫn không thay đổi. Anh vẫn nuông chiều và ủng hộ những quyết định trong công việc của tôi. À, phải nói thêm một điều về công việc của tôi. Hiện tại, tôi đang làm hướng dẫn viên cho khách du lịch. Nhờ tiếp xúc với nhiều người nước ngoài, tôi đã biết thêm hai thứ tiếng nữa là tiếng Anh và tiếng Nhật. Đôi khi anh vẫn hay ghen tuông với những người khách nước ngoài của tôi nhưng được cái, tính anh thẳng thắn. Không thích ông khách nào, hay không thích tôi giao tiếp với họ ra sao, anh đều nói để tôi tiếp thu.

Tôi kể ra đây câu chuyện của mình để mong các bạn hiểu rằng, vấn đề tuổi tác hay học vấn không thể quyết định một cuộc sống hạnh phúc của mình với chồng. Điều quan trọng là tự bản thân mỗi người hiểu đối phương mình tới mức nào. Và tôi tin rằng, trong tương lai, mình và “ông chú” này sẽ luôn biết cách nhường nhịn, thấu hiểu nhau để gia đình yên ấm.

 Hạ Mạt

Nguồn: Gia đình Việt Nam