Dòng sự kiện:

Hạt giống tâm hồn: Là bạn của một ai đó

02:30 16/01/2016
Điều quan trọng nhất bạn đã làm trong đời là gì?

 

 

 

Với tôi, đó là vào ngày 08.10.1990, ngày kỷ niệm sinh nhật lần thứ 65 của mẹ tôi. Chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp mặt gia đình. Trước đó, tôi đi chơi tennis với một anh bạn thời trung học mà đã lâu tôi không gặp. Chúng tôi kể cho nhau nghe mọi chuyện đã qua kể từ lần chúng tôi gặp nhau cuối cùng. Hai vợ chồng anh vừa có một chú nhóc cưng mà họ suốt ngày để mắt đến không rời.

Đang chơi thì một chiếc xe hơi nổ máy ầm ầm, lao vào sân, bóp còi inh ỏi. Đó là cha của anh ấy. Oâng ta hét to với cậu con trai là đứa bé đã ngừng thở và người ta đã đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Người cha trẻ lao ra xe và trong tích tắc, chiếc xe mất hút trong đám bụi mù.

(Ảnh minh họa)

Tôi đứng sửng một lúc trên sân. Rồi tự hỏi phải làm gì bây giờ? Theo bạn đến bệnh viện ư ? Việc ấy chẳng có ích gì. Đứa bé đang được các y tá và bác sĩ chăm sóc rồi. Còn mình có nói hay làm gì đó cũng chẳng thay đổi được gì. Đem đến cho bạn một sự động viên tinh thần chăng? Tại sao không nhỉ? Nhưng gia đình bên bạn tôi và vợ anh ấy rất đông. Tôi biết bố mẹ hai bên đều đang vây quanh họ cả rồi. Tôi chỉ làm phiền thôi. Hơn nữa, tôi còn phải dự lễ kỷ niệm sinh nhật với gia đình và mọi người đang chờ tôi. Tôi quyết định về nhà và nắm tin tức của bạn sau vậy.

Khi nổ máy xe, tôi đột nhiên nhận ra là chiếc xe hơi của bạn còn bỏ lại trên sân. Chìa khoá xe còn treo lại đó.

Tôi miển cưỡng quyết định tạt qua bệnh viện để gởi lại chìa khóa. Khi đến nơi, tôi lặng lẽ len vào phòng và đứng nép gần cánh cửa, không biết phải làm gì lúc này. Một bác sĩ xuất hiện. Oâng ta tiến đến gần đôi vợ chồng trẻ và bằng giọng tram tĩnh báo cho họ biết con họ đã chết.

Hai vợ chồng ôm nhau oà khóc trong cái im lặng nặng nề và đau đớn. Khi cơn chấn động đã dịu xuống, bác sĩ hỏi họ có muốn đến bên con một lát không. Bạn tôi và vợ anh đứng lên và đi qua những người thân trong gia đình. Khi đi ngang qua cửa, người mẹ trẻ nhận ra tôi. Cô tiến lại gần, ôm lấy tôi và khóc. Bạn tôi cũng nắm lấy tay tôi và nói : cảm ơn bạn đã đến đây.

Suốt buổi sáng, tôi đã ở đó, bên cạnh bạn tôi và vợ anh. Họ ôm con như một lời từ giã lần cuối. Đó là điều quan rọng nhất mà tôi đã làm trong đời. Từ đó, tôi học được cách quân bình tốt nhất giữa công việc và cuộc sống. Tôi hiểu rằng dù thành đạt đến đâu đi nữa cũng chẳng là gì so với việc mất đi một quan hệ, mất đi những kỳ nghỉ và những thú vui cùng gia đình. Và tôi hiểu rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời, không phải là tiền bạc, sự thành đạt xã hội hay danh vọng, mà đơn giản là những giây phút khi ta là bạn của một ai đó.

Sưu tầm