Dòng sự kiện:

Không một cô gái nào muốn mạnh mẽ trong mắt người mà mình thương

14:00 11/10/2016
Bởi vì một khi phải cố gồng mình lên để mạnh mẽ, cô ấy cũng chịu không ít những tổn thương…

Tôi đã từng yêu sâu đậm một người, một mối tình không quá dài nhưng cũng chẳng quá ngắn. Nhưng những điều cô ấy để lại, cả những bài học mà cô ấy dành cho tôi, chắc có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quên được. Và tôi cũng tin rằng cô ấy là món quà xinh đẹp nhất trong những ngày tôi còn trẻ.

Nàng mặc bộ quần áo ngủ, với một búi tóc rối buộc vội chẳng gọn gàng. Nàng không có thói quen mè nheo hay thút thít, mỗi lần gặp khó khăn hay buồn bực, nàng vẫn cười ngon ơ cho tôi xem... Nụ cười của nàng vẫn giòn tan khi đi cùng tôi trên phố, hoặc cười mỉm nhẹ nhàng khi cùng tôi nói về những khốn khó trong cuộc đời.

Nàng có thể sửa vòi nước hỏng, thay bóng đèn, tự lắp tủ quần áo... Khi tôi yêu cầu được giúp đỡ thì nàng lại xua đi. Bởi nàng nói nàng đã học được cách làm những chuyện vặt vãnh ấy từ những ngày trước khi tôi đến. Tôi đồ rằng nếu trong nhà nàng mà có sẵn cái máy khoan, thì nàng cũng chẳng cần tôi xuất hiện để đóng vai siêu anh hùng.

Nàng đơn giản, tự làm mọi thứ - kể cả chuyện của đám đàn ông nên làm. Nên tôi gọi nàng là Mạnh Mẽ. Mỗi lần tôi gọi nàng với cái tên ấy, nàng đều cười như nắc nẻ, chỉ hỏi xem:

 

"Anh có còn xem em là con gái nữa không đấy?"

Tôi vẫn. Vì tay nàng mềm và thơm. Vì tóc nàng dài và thơm. Vì người nàng ấm và trái tim nàng cũng ấm. Tôi ngụ trong đó, đôi khi cũng hơi khó chịu, vì thật ra chính tôi mới không ngừng thắc mắc xem nàng có còn xem tôi là đàn ông con trai nữa không ấy. Nhưng mà tôi thì vẫn giữ lấy nàng, chúng tôi vẫn quấn quýt.

Cho tới một ngày tôi thấy Mạnh Mẽ khóc, là ngày mà chúng tôi chia tay. Tôi đồ rằng, đời này mình sẽ khó bắt gặp được ai giống như người con gái ấy. Và thật buồn khi nghĩ tới chuyện Mạnh Mẽ yêu người tới sau...

 

Bạn bè biết chuyện đều hỏi xem tôi có buồn không, có tiếc không? Tôi không giỏi nói dối, nhưng cũng không giỏi trong việc kể chuyện riêng của mình cho người khác nghe. Tôi chỉ biết, ngày mà Mạnh Mẽ rời xa tôi, là ngày mà tôi thấy tâm hồn mình đã chẳng còn tròn vẹn. Là cái ngày mà tôi như muốn phá hủy mọi thứ trong tầm mắt. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì không phải để không thể níu giữ được Mạnh Mẽ bên cạnh mình?

Tôi đổ mọi tội lỗi cho người đến sau. Đó là chàng trai luôn mỉm cười vui vẻ với cô ấy. Là chàng trai luôn lăn xả vào cuộc đời của cô ấy bất chấp cô ấy đã cố tình gạt ra. Cũng là chàng trai luôn lo lắng, bảo vệ và che chở cho Mạnh Mẽ cả khi cô ấy từ chối. Những lúc ấy, tôi làm gì, ở đâu, bên cạnh ai?

Có lẽ, tôi đã sai lầm vì nghĩ rằng Mạnh Mẽ chỉ biết cười vui chứ không biết rơi nước mắt bao giờ. Cho nên tôi cũng quên mất rằng cô ấy cần sự yêu thương, cần sự trân trọng, cần sự đồng cảm và thấu hiểu từ nơi tôi. Một khi tôi không thể cho cô ấy cảm thấy được an toàn, điều tất yếu là cô ấy sẽ rời đi.

Nhưng tôi không thể trách Mạnh Mẽ, chỉ thấy cuộc đời mình có chút trở nên đáng thương, khi mà tôi đã không thể giữ lại bên mình một người con gái tốt. Dù sao thì tôi cũng dần học được cách chấp nhận rằng: đôi khi vẫn có những mối tình rất đẹp, kể cả là đã tan vỡ vẫn còn nguyên vẹn những điều xinh đẹp. Và tôi đặt Mạnh Mẽ của tôi vào đó, để yên cho em được hạnh phúc!

Theo Trí Thức Trẻ

Nguồn: Gia đình Việt Nam