Dòng sự kiện:

‘Mẹ ơi, sao không đón con về?’

15:00 01/10/2015
6 năm nay, thằng bé vẫn sống cùng các y bác sĩ trong viện. Trước đây, mỗi khi ba mẹ đến thăm, lần nào Huy cũng mếu máo khóc đòi về nhà.

 

Thế nhưng, bố mẹ em đều hờ hững, chỉ bởi vì họ cho rằng Huy có vấn về về não.

Cách đây 6 năm, mẹ Huy sinh em ra tại một bệnh viện địa phương. Sinh con được 5 ngày, khi Huy chưa biết mùi vị sữa mẹ là gì, mẹ đã để em lại bệnh viện mà bỏ đi chỉ bởi vì bà cho rằng Huy bị bại não. Mặc các bác sĩ đem giấy chứng nhận em bình thường, bố mẹ, ông bà em vẫn một mực cho rằng em không bình thường.

Kể từ đó, em lớn lên ngay tại khoa sản của bệnh viện. Những y bác sĩ ở đây trở thành cha thành mẹ của em.

Khi lên 2 tuổi, mẹ em quay trở lại bệnh viện mang theo một bộ quần áo ấm, đôi giày và chiếc máy điện thoại để ghi lại hình ảnh của Huy. Sau khi mặc cho con bộ quần áo ấm, đi đôi giày da mới cáu, mẹ Huy mang chiếc máy ra quay lại hình ảnh em chạy nhảy trong viện. Xong thước phim, bà tháo luôn đôi giày và bộ quần áo mang về mà không chút lưu luyến, tình cảm với con trai.

Lên 3, có lần ba em đến thăm. Huy khoe với các “cha mẹ” tại bệnh viện rằng: “Ba đến đón con về nhà thậy đấy! Con sắp được về nhà rồi!” Rồi em kéo ba ra ngay cầu thang máy chờ được một lần về ngôi nhà của mình. Thế nhưng, ba Huy đã nói dối bảo em đứng chờ ở đấy rồi lẩn đi mất. Em ngao ngác kiếm tìm ba khắp nơi, ước mơ được về nhà của em tan vỡ.

Suốt 6 năm trời, Huy chưa một lần được ăn cơm mẹ nấu, chưa từng được mẹ ôm vào lòng, chưa được mẹ vuốt tóc, âu yếm như những đứa trẻ cùng tuổi có cha, có mẹ khác, chỉ bởi vì mọi người cho rằng, trí não em không bình thường…

Một buổi sáng tháng 3/2015, khi trời còn lạnh ngắt, em bị đánh thức bởi tiếng ba gõ cửa đến thăm em. Ba Huy mang theo thùng sữa to lắm. Ông gạt nước mắt bảo để Huy bồi bổ lớn lên. Thế nhưng, khi ông vừa đặt thùng sữa xuống, mẹ em đã vội vã chạy vào bê ra cửa hàng trước bệnh viện trả lại.

Bà nói: “Mua làm gì cho phí, còn mấy hộp sữa thằng bé ở nhà uống chưa hết, tôi mang mấy hộp thừa đến cho nó đây”. Huy vẫn cười sung sướng đón quà từ tay mẹ. Các “mẹ” trong bệnh viện nhìn con rơi nước mắt.

[mecloud]aKJo2ee7eU[/mecloud]

Gặp các bệnh nhân đến viện khám thai và chờ sinh, em đều lại gần hỏi chuyện và mỉm cười. Người cho em hộp bánh, người cho em thùng sữa, ai cũng xoa đầu thương em côi cút, có cha có mẹ, có gia đình đầy đủ nhưng chẳng ai xem em tồn tại trong cuộc đời này.

Nhìn các bạn nhỏ theo ba mẹ vào viện thăm em mới sinh, Huy đứng lặng nhìn. Có lẽ, em thèm lắm cái nắm tay dắt đi của cha, thèm lắm cảm giác được ông, được bà bón cho từng miếng ăn, quạt mát.

Cuối tuần vừa rồi sinh nhật em, bệnh viện tổ chức lớn lắm, có cả bánh gato hình ô tô, có cả nến hoa phát sáng. Bà nội, mẹ và va em đều đến tham dự. Em vui cười thổi nến dưới ánh sáng lung linh diệu kỳ. Các “mẹ” hò reo, vỗ tay chúc mừng em. Nhưng mẹ đẻ em ngồi im trong góc, bà nội và cha em ở xa xa lặng im. Tất cả đều có mặt nhưng tỏ ra thờ ơ với sự vui mừng, háo hức đón tuổi mới của em.

Có lẽ, 6 tuổi em đã đủ lớn để hiểu mình là ai trong cuộc đời này. Em biết thân biết phận mình nên không còn đòi cha mẹ được về nhà như mọi khi. Tiệc tan, người thân lẳng lặng đi, em lại trở về với căn phòng nhỏ trong bệnh viện, nơi là nhà là mái ấm duy nhất của em.

Sau nụ cười háo hức đón tuổi mới, Huy lên giường đắp chiếc chăn mỏng rồi nước mắt chảy dài. Tiếng em thì thầm trong đêm tối “Mẹ ơi, sao không đón con về?”

Châu Anh

Nguồn: Gia đình Việt Nam

Video đang được quan tâm:

[mecloud]G0fJIRrbpN[/mecloud]