Dòng sự kiện:

Mới sinh con 1 tháng, 5h30 đã bị mẹ chồng bắt dậy quét nhà

15:00 04/11/2015
Hôm qua, mới 5 rưỡi, bé nhà em vừa chợp mắt 30 phút, mẹ chồng đã sang gọi em dậy để quét dọn, nấu nướng. Em muốn rơi nước mắt luôn lúc đó mọi người à.

 

 

 

 [mecloud]CVcRYyZNDy[/mecloud]

Chào các mẹ, lần đầu tiên em viết những dòng này ra để trải lòng tâm sự. Ngôn ngữ không được văn vẻ như mọi người nên hi vọng rằng, các chị sẽ chịu khó đọc hết những chia sẻ của em để đưa ra lời tư vấn.

Em lấy chồng được 1 năm thì sinh con. Chồng em làm bộ đội xa nhà nên hầu như 2 tuần vợ chồng mới gặp nhau một lần. Lúc sinh con, chồng em có xin nghỉ phép 2 tuần đưa em đi sinh và ở nhà chăm mẹ con. Nhưng sau đó anh lại đi tiếp.

Nhà chồng em cũng neo người, bố chồng và anh chồng công tác ở miền Trung, chỉ có mỗi mẹ chồng ở nhà với mẹ con em. Bà cũng đi dạy nên hầu như việc chăm con nhỏ đều một mình em làm hết.

Nếu như những bà mẹ trẻ khác, việc chăm con mới sinh có chồng hoặc mẹ chồng thay phiên nhau chăm thì em một mình thức đêm trông con từ lúc mới sinh. Nếu những ai đã sinh con rồi sẽ hiểu, chăm con nhỏ vất vả cỡ nào, đặc biệt là khi vết mổ, vết rạch tầng sinh môn chưa lành.

Vậy mà em ngày nào cũng thế, tối nào cũng cứ đều đặn 2 tiếng dậy bế cho con ti một lần, rồi lại thay tã lau rửa vệ sinh cho con. Mẹ chồng em không cho nằm ti, không rõ bà nghe ai bảo nằm ti sẽ ảnh hưởng đến tai của con nên phải ngồi bế. Bà cũng không cho mặc tã cho cháu vì mặc tã dễ bị hăm, ảnh hưởng đến đường sinh sản, đấy là quan điểm của bà.

Không chỉ thế, hôm nào con ngủ ngoan thì chớ, có đêm con quấy đòi bế, em lại ôm con đi rung khắp nhà. Vậy là cả ngày cả đêm đều thức trắng chăm con.

Vì em là phận dâu con, lại đang “ở nhờ” trong nhà chồng nên không có tiếng nói. Nếu em có cãi lại thì bị mẹ chồng em đuổi đi ngay. Lúc đó, chồng em cũng sẽ từ mặt vì trước nay anh đều coi mẹ là trên hết. Vậy nên, nghe lời mẹ đẻ và các chị dạy, cái gì mẹ chồng cũng đúng, tốt nhất cứ vâng dạ không cãi lại nên em đành ngậm ngùi làm theo, mặc dù người khổ là em chứ không phải ai khác.

2 tuần đầu mới sinh, mẹ chồng em nấu nướng, làm hết việc nhà không để em đụng tay đụng chân vào việc gì. Hơn nữa, chồng ở nhà nên anh ấy cũng đỡ hết việc. Khoảng 5 giờ sáng bé nhà em mới ngủ ngoan nên em có thể chợp mắt được 2 tiếng, 7 giờ mới phải dậy. Nhưng sau đó, khi chồng em đi làm rồi, mẹ chồng em tỏ vẻ không vừa lòng.

[mecloud]VrnNKERYIQ[/mecloud]

20 ngày, mẹ chồng em lấy cớ đi vào thị xã thăm ông ngoại để em ở nhà tự xoay xở một mình việc nhà. Vậy là 20 ngày em đã phải giặt giũ, nấu nướng chứ không được kiêng cữ như những người khác mới sinh con.

Các cô bác trong làng ra chơi lúc nào mẹ cũng kể công như thể mẹ chiều con dâu lắm, nào là sáng nào cũng 5h dậy nấu nướng cho nó, hầm cháo tẩm bổ cho con dâu rồi làm đủ thứ việc từ rửa cốc chén, quét dọn, lau chùi... mới gọi con dâu dậy ăn. Các cô các bác cứ bảo bà chiều con dâu, chẳng ai sướng như em, được về làm dâu bà. Thế nhưng, có sống cùng ở cùng mới hiểu hết...

Hôm kia, con em vừa chẵn tháng xong, mẹ chồng em đã tuyên bố, từ nay không kiêng cữ nữa nên em phải tham gia vào việc nhà. Tức là vừa trông con vừa phải nấu nướng. Sáng cũng phải dậy sớm nấu ăn chứ không thể để mẹ chồng phục vụ.

Vậy là sáng hôm qua, mới 5 rưỡi, bé nhà em vừa chợp mắt 30 phút, mẹ chồng đã sang gọi em dậy để quét dọn, nấu nướng. Em muốn rơi nước mắt luôn lúc đó mọi người à. Cả đêm bế con rung con khắp nhà, không dám để con khóc lớn sợ bà mất ngủ lại cáu gắt. Vậy mà chưa kịp ngủ mẹ chồng đã bắt dậy.

Buổi trưa khoảng 11 giờ mẹ chồng em đi làm về. Bà bảo ở nhà có mỗi việc trông con thì phải nấu cơm nữa. Vậy nên em một tay bế con, một tay cắm cơm, nhắc nồi lên bếp nấu nướng.

Chiều qua con quấy, em không kịp nấu đồ ăn, chỉ kịp cắm nồi cơm thì bà đi làm về. Vậy mà mẹ chồng em mặt nặng mày nhẹ, gọi điện vào kể tội với bố chồng em là em ở nhà chăm con, lười lắm, không chịu làm gì giúp đỡ.

[mecloud]kikrao1QEg[/mecloud]

Nhiều lúc nghĩ tủi thân, khổ quá. Người ta sinh con có người này người kia thay phiên trông con cho, còn em một mình cáng đáng hết. Chẳng thế mà mới sinh con 1 tháng em đã xuống gần chục cân, sắp về lại dáng thời con gái.

Không chỉ thế, mất ngủ đồng nghĩa sữa cũng về ít, vậy mà mẹ chồng em cứ luôn miệng chê bai em là sữa xấu, ít sữa làm con còi cọc, 1 tháng mà cháu tăng có 1 kg. Rồi người ngoài vào chơi, bà cũng lên tiếng đành hanh bảo, bồi bổ mẹ cho phí đồ ăn. Bà còn nói, bớt tiền mua đồ ăn cho con dâu để mua sữa ngoài cho cháu uống nhanh tăng cân. Lúc này, em bức xúc lắm, em đã gọi điện bảo với chồng là nhất quyết không cho con ăn sữa ngoài cho đến khi con được gần 6 tháng. Nếu như mẹ cứ làm như thế, em sẽ bế con bỏ về nhà ngoại.

Nhưng chồng em lại nghe theo lời mẹ nên mắng em hỗn. Có mỗi việc trông con mà suốt ngày kêu ca. Rồi chồng em còn bảo, phụ nữ ở quê ai cũng ra đồng làm khi mới sinh 3, 4 ngày chứ đâu có ai sướng như em, được mẹ chồng làm hết như thế.

Em chẳng hiểu, thời nay có ai mới sinh đã phải đi làm chưa, nhưng những lời chồng em nói khiến em tủi thân vô cùng. Nơi duy nhất em mong mỏi có thể dựa vào để an ủi bớt phần nào lại đối xử lạnh lùng với em như vậy. Nghe anh nói như thế em chỉ muốn ôm con mà chết quách đi cho xong. Cứ sống như thế này, chắc em hóa điên mất vì chịu đủ áp lực như thế này.

Có lẽ họ không phải chịu cảnh thức trắng đêm chăm con nên họ không hiểu, hay vì em mệt mỏi quá mới suy nghĩ đường cùng? Em phải làm thế nào để vừa lòng mẹ chồng, vừa lòng chồng và có thể chăm con theo ý mình được? Xin các chị hãy tư vấn giúp em?

Nhi Hoàng (nhilyte...@gmail.com)

Nguồn: Gia đình Việt Nam

[mecloud]bsHchNRYfI[/mecloud]