Dòng sự kiện:

Mối tình 2 tháng theo tôi tận 5 năm nay

03:00 08/03/2016
Tôi chẳng thể ngờ rằng, sau mối tình chỉ thoáng qua với cậu bạn học, tôi chẳng thể nào yêu thêm ai được nữa.

 

 

 

Tôi năm nay 24 tuổi. Tôi có một mối tình học trò với cậu bạn từ hồi lớp 12 và mối tình ấy cũng chỉ kéo dài 2 tháng trời nhưng nó như một vết thương chẳng bao giờ lành trong trái tim tôi.

Đó là Hùng – cậu bạn có vẻ ngoài thư sinh, đeo kính cận lại còn học giỏi nữa nên hồi đó được nhiều cô bạn trong trường mê lắm.

Tôi và Hùng quen biết nhau từ hồi lớp 9. Cùng quê nhưng mãi tới tận năm học đó Hùng mới chuyển về quê học. Cậu ấy khiến cho tôi có ấn tượng ngay những ngày đầu: hiền lành, ít nói nhưng không hề lạnh lùng. Cậu ấy luôn cười tươi mỗi khi nói chuyện với bạn bè.

Lên lớp 10, tôi và cậu bạn ấy học khác trường nhau nhưng lại gặp nhau thường xuyên bởi chúng tôi chung một con đường đi học, chỉ là khác lối vào cổng trường.

Sau nhiều lần tình cờ gặp nhau trên đường đi học, chúng tôi tỏ ra thân thiết và gần nhau nhiều hơn.

Rồi một ngày hè năm lớp 12, cậu ấy nói thích tôi. Mối tình học trò của chúng tôi bắt đầu nhen nhóm từ khi ấy.

Đã 5 năm nhưng tôi chẳng thể nào quên được mối tình với cậu bạn học đó. Ảnh minh họa

Hai tháng trời hẹn hò nhưng tôi và Hùng chỉ có 2 lần đi chơi riêng. Nói là đi chơi nhưng cũng chỉ là tới trường trong ngày nghỉ và cùng kể cho nhau những câu chuyện ở lớp, chỉ là nắm tay nhau đi dạo quanh những hàng phượng vĩ, chỉ là nhìn nhau với ánh mắt trìu mến rồi dành cho nhau những lời hứa hẹn khi ngày thi sắp tới…

Và rồi, cũng chẳng nói trước được điều gì về số phận cuộc đời. Điều không may ấy đã xảy ra với Hùng - một chàng trai đang ở tuổi 18, còn bao dự định, bao ước mơ và hoài bão... Đó là lúc tôi nghe mọi người trong làng đồn rằng: Hùng vừa mất. Cậu ấy mất sau khi đi đá bóng về, bị tai nạn giao thông khi đang sang đường…

Không thể tin vào tin sét đánh đó, tôi vội chạy qua nhà. Vâng, điều đó là sự thật. Không khí đau buồn đang bao trùm quanh ngôi nhà của cậu ấy. Bố, mẹ, chị gái và những người thân. Tất cả đang ngồi vây quanh cậu ấy với cự ly gần nhất có thể. Tôi cũng chẳng thể làm gì hơn lúc này ngoài việc ngồi lặng lẽ thút thít với đám bạn học.

Nỗi đau đó rồi cũng chóng qua. Tôi tốt nghiệp lớp 12 và thi đậu vào một trường đại học ở Hà Nội. Những năm đầu, vào dịp giỗ hay ngày Tết, tôi thường cùng các bạn tới thắp nhang cho Hùng nhưng cũng thưa dần. Mỗi lần gặp là tôi lại không thể đối diện được với hình ảnh của cậu ấy, tôi không thể kìm lòng…

4 năm trời đi học xa nhà, tôi cũng đã từng có nhiều người theo đuổi nhưng chẳng thể nào yêu được ai khác. Lúc nào trong đầu tôi cũng chỉ hiện hữu hình ảnh về Hùng – người bạn học thuở nào. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng, mình phải nhanh chóng quên Hùng đi hoặc chỉ nên dành cho Hùng một góc nhỏ trong trái tìm để rồi nhanh chóng tìm cho mình một hạnh phúc mới. Thế nhưng sao khó quá.

Hiện giờ, tôi đã ra trường và đi làm. Công việc ổn định bù đầu khiến tôi bớt suy nghĩ hơn, bớt buồn khi nghĩ tới Hùng nhưng để nói tìm một người mới thì vẫn chưa thể. Thực sự tôi cũng không hiểu sâu thẳm trong trái tim tôi đang nghĩ gì nhưng những hình ảnh về Hùng vẫn còn rõ như in trong đầu. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này nữa.

Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để thoát khỏi trạng thái u uất trong lòng.

Phăng Xê

Nguồn: Gia đình Việt Nam