Dòng sự kiện:

Mối tình 7 năm kết thúc lửng lơ khiến tôi “sầu não”

03:00 04/03/2016
Không biết có ai đã hoặc đang ở vị trí như tôi hiện nay không nhưng xin hãy cho tôi một lời khuyên.

 

 

 

Tôi và em yêu nhau tới nay cũng đã hơn 7 năm. Tôi hơn em 1 tuổi nên cùng thuộc thế hệ trẻ, đều là những người biết suy nghĩ nên biết cách chiều chuộng nhau, rất ít lần tôi và em giận nhau vô cơ.

Mối tình của chúng tôi bắt đầu từ khá sớm, khi mà chúng tôi còn đang là những cô cậu học trò cấp 3. Mối tình trong sáng và ngây thơ biết bao.

Tôi học lớp 12, còn em dưới tôi một khóa. Tôi quen em qua cuộc ghé thăm nhà một người bạn. Tính tình nhút nhát nên có thích thầm em trong bụng một thời gian mà tôi chẳng dám tỏ tình. Ai ngờ, em lại là người tỏ tình với tôi trước. Hay chính xác là mối tình “cọc đi tìm trâu” mà khá nhiều chàng trai mong ước. Chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau sau 3 tháng quen biết.

Khoảng thời gian sau đó, tôi phải ôn thi vào đại học nên thường lơ là chuyện tình cảm nhưng tuyệt nhiên em không hề giận dỗi hay có ý tìm hiểu người con trai khác. Em lặng lẽ gửi cho tôi những tấm thiệp với dòng chữ “Gắng học anh nhé” hay “Chúc anh ôn thi thật tốt” rồi những món quà nhỏ xinh hay túi xôi ăn sáng khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Tình yêu nhỏ bé của tôi cứ thế trôi qua cho tới tận khi em vào đại học. Được cùng nhau sống trong một thế giới khác quê nhà nhưng chúng tôi không bao giờ đi quá giới hạn. Điều đặc biệt, trong tất cả các cuộc gặp gỡ của em với bạn bè, em đều muốn có tôi đi cùng. Không phải khoe khoang, nhưng những cô bạn gái của em lại tỏ vẻ thích tôi ra mặt. Tính tôi cũng thẳng thắn, tôi nói chuyện với em rằng có cô đó thích anh. Em nhẹ nhàng nói “Em không quan tâm, em chỉ quan tâm rằng anh yêu ai?” Và đương nhiên câu trả lời chỉ có thể là “Em”.

Tình yêu mà tôi dành cho em suốt 7 năm qua không thể nào buông bỏ dễ như thế. Ảnh minh họa

Em là một cô gái xin xắn, cao ráo, dễ thương và rất năng động. Vì thế, nhiều cậu bạn cùng lớp và bạn ngoài xã hội theo đuổi. Có ai theo đuổi hay tặng quà, em đều kể hết với tôi. Nói chung, chúng tôi thật thà với nhau trong mọi chuyện.

Về gia đình, chúng tôi lại càng được ủng hộ hơn. Bố mẹ em thuộc tuýp người hiện đại. Qua nhiều lần tiếp xúc, họ tỏ vẻ rất thích tôi và thường giới thiệu về tôi với nhiều người trong khú xóm. Gia đình tôi cũng rất quý em.

Mọi việc tưởng chừng như xong xuôi và chỉ chờ ngày em ra trường là chúng tôi sẽ chính thức về chung một nhà. Nhưng cũng chính thời gian đó là lúc tôi thấy bơ vơ giữa cuộc tình của mình.

Em ra trường, em thích bay nhảy và điều đó cũng là phù hợp với công việc của em. Một cô nhà báo còn trẻ. Cũng chính trong những chuyến công tác, em gặp một người con trai khác, cậu ta nghe đâu lại có quan hệ anh em họ hàng gì với nhà em. Gia đình em biết chuyện này, càng kịch liệt phản đối.

Gần 9 tháng nay, các buổi hẹn hò của tôi và em thưa thớt dần. Thay vào đó, em dành cho cậu con trai kia. Thậm chí, trong Tết vừa rồi, tôi ra nhà em chơi và ý định đón em qua nhà tôi, nhưng em lấy cớ từ chối.

Tôi cảm giác, giờ đây giữa tôi và em chẳng có một mối quan hệ ràng buộc nào. Công việc bù đầu khiến tôi cũng chẳng có thời gian để chất vấn em. Tôi tôn trọng mọi quyết định của em và cũng chẳng hỏi lý do tại sao em lại như thế. Phần em, hình như em vẫn nghĩ tôi không biết chuyện về cậu con trai kia. Giữa tôi và em cũng chưa có một cuộc nói chuyện chính thức nào cả. Chỉ biết rằng, cả hai bên gia đình thì giục cưới, em thì dăm ba ngày điện cho tôi một cú điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe chứ không còn ngọt ngào như hồi nào.

Hiện giờ tôi cũng chưa biết mình phải làm thế nào. Thực sự mà nói, mối quan hệ giữa tôi và em giờ đây là người yêu cũng không phải mà là đã chia tay cũng không phải. Tôi nên làm thế nào, hỏi rõ em hay dành cho em một thời gian nữa?

Lạc Lạc

Nguồn: Gia đình Việt nam