Dòng sự kiện:

Một câu chuyện tình rơi nước mắt

23:18 12/08/2015
Cha viết: “Anh xin lỗi đã để em nằm ở nơi lạnh lẽo đó một mình. Anh sẽ giữ lời hứa với em, rằng "anh phải ở lại, nuôi con chúng mình lớn khôn". Mỗi ngày qua đi với anh thật không dễ dàng và đôi khi, anh muốn gục ngã. Anh rất nhớ em. Đợi anh nhé!”. Người con đã rơi nước mắt khi đọc những dòng này.

[mecloud]ty1wsLh2dT[/mecloud]

Trong chiến tranh, có một đôi vợ chồng cùng làm bác sĩ và cùng vào chiến trường. Họ đã sát cánh bên nhau bên bàn mổ cũng như những lần đối phó với địch, bảo về thương bình. Họ thường làm việc trong tình trạng chạy đua với tử thần từng giây, không có cả thời gian để ăn và ngủ, nhưng người chồng vẫn giành nhiều việc hơn để vợ được nghỉ ngơi chút ít. Những phút nghỉ ngơi hiếm hoi, người chồng tranh thủ nhìn vợ trìu mến.

Một lần, bệnh viện của họ bị phục kích. Sau khi chuyển hết thương bệnh binh, họ là hai người cuối cùng đến chỗ trú ẩn. Rất không may là hầm trú ẩn bị sập, chỉ còn đủ chỗ cho một người.

Đồng đội của họ thấy người chồng đã lao vào chỗ trú ẩn đó, để mặc người vợ ở bên ngoài. Người vợ đã bị trúng đạn và chết.

Sau đó, người chồng tự tay chôn cất vợ và trở lại với công việc như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, người chồng không còn cười nữa. Tiền lương của chồng và tiền tuất của vợ được gửi hết về quê, nơi có cậu con trai nhỏ của họ đang sống với bà nội.

Vài năm sau, chiến tranh kết thúc, người chồng về quê, làm việc ở một bệnh viện địa phương và sống cùng con trai, mẹ già.

Câu chuyện người chồng vào chỗ trú ẩn, để vợ ở ngoài năm xưa cũng “bay” về quê, nhưng người chồng không giải thích.

Nhiều năm sau, người chồng, lúc này đã già, ốm nặng. Trước khi mất, người cha đưa cho con trai một bọc giấy được buộc cẩn thận. Sau khi làm đáng tang cho cha xong, người con trai mới có thời gian mở món đồ cha đưa và thấy một cuốn sổ, đó là nhật ký của mẹ anh.

Đọc cuốn sổ đó, anh biết rằng mẹ đã bị bệnh nan y, chỉ có thể sống được một thời gian rất ngắn nữa. Cuối cuốn sổ là dòng chữ của cha anh viết tiếp vào đó.

Cha viết: “Anh xin lỗi đã để em nằm ở nơi lạnh lẽo đó một mình. Anh sẽ giữ lời hứa với em, rằng "anh phải ở lại, nuôi con chúng mình lớn khôn". Mỗi ngày qua đi với anh thật không dễ dàng và đôi khi, anh muốn gục ngã. Anh rất nhớ em. Đợi anh nhé!”.

Người con đã rơi nước mắt khi đọc những dòng này.

Không phải điều gì cũng như vẻ ngoài của nó, không phải việc gì chúng ta nhìn thấy cũng như chúng ta nghĩ.

TRƯỜNG GIANG

Clip xem thêm:

[mecloud]pnF8AjcoZe[/mecloud]