Dòng sự kiện:

"Nếu sau này tao là con gái, mày sẽ cho tao cơ hội chứ?"

15:00 18/09/2016
"Nhưng nếu sau này, có một ngày tao thật sự trở thành con gái. Mày sẽ cho tao một cơ hội chứ?" - Câu hỏi ấy vẫn đeo bám tôi đến tận bây giờ.

Xem thêm:

Bi kịch chuyện tình của nữ sinh đồng tính gốc Việt

Chuyện cặp đôi đồng tính tìm thấy tình yêu nhờ chiếc bánh quy

Đã 5 năm trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp nó trong một buổi chiều mùa đông. Tôi với nó vốn là đôi bạn chí cốt. Chúng tôi lớn lên cùng nhau ở một vùng nông thôn Bắc Bộ. Nó gốc quê trong Nam nhưng theo bố mẹ ra ngoài này định cư vào đầu những năm 1990. Một ngày kia, tai họa bỗng ập đến, bố nó qua đời trong một vụ tai nạn khi ông đang trên đường từ nơi làm việc về nhà. Khi ấy nó mới hơn 10 tuổi. Đó là một sự mất mát vô cùng lớn với mẹ con nó. Dù chưa đủ lớn để thấu hiểu cảm giác khi phải mất đi một người thân yêu là như thế nào nhưng tôi biết lúc ấy tôi cần bên cạnh nó. Vì thế mà chúng tôi ngày càng thân nhau như anh em một nhà. Tình bạn ấy vẫn cứ lớn dần và được nuôi dưỡng theo năm tháng.

Hết cấp 3, tôi thi đỗ vào một trường đại học có tiếng trên Hà Nội. Còn nó, do gia cảnh khó khăn, sức khỏe mẹ nó cũng yếu dần, cho nên nó quyết định không tiếp tục học đại học (mặc dù nó đỗ với điểm khá cao) để lên Hà Nội kiếm sống phụ giúp cho mẹ nó. Lúc ấy, mọi người vừa buồn vừa tiếc cho nó, ấy vậy mà nó vẫn luôn lạc quan và chưa một lần tỏ ra tiếc nuối. Nó bảo: 'Mày phải học thay phần của tao nữa nghe chưa'. Tôi thấy cay cay sống mũi.

Ảnh minh họa.

Lên Hà Nội, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Nó bươn trải đủ thứ nghề từ phục vụ, chạy bàn, bốc vác, thợ hồ... Còn tôi luôn tự nhủ phải học hành tử tế để sau này mình giàu có thì sẽ giúp đỡ cho nó. Dù công việc vất vả nhưng mỗi khi rảnh rỗi nó luôn tranh thủ qua chơi với tôi, thường xuyên hỏi han, quan tâm đến tôi và thỉnh thoảng 2 đứa lại tâm sự đủ chuyện. Tình bạn ấy vẫn cứ tốt đẹp nếu ngày ấy không đến, một ngày khi tôi đang học năm ba còn nó đang là phụ xe buýt, tôi đã phát hiện ra một bí mật động trời.

Nó là người đồng tính và tệ hại hơn nữa là đang thầm yêu tôi. Tôi biết được điều ấy khi đến phòng nó chơi và vô tình nhìn thấy một bức ảnh của 2 đứa chụp với nhau khi tốt nghiệp cấp 3 bị rớt ở dưới gầm bàn. Thế nhưng điều khiến tôi sửng sốt là dòng chữ phía sau bức ảnh: '... ơi! Tao yêu mày nhiều lắm' cùng một hình vẽ trái tim với kí hiệu viết tắt tên của 2 đứa ở bên trong. Tôi cảm thấy choáng váng nhưng vẫn chưa tin đấy là sự thật cho đến khi nghe chính miệng nó nói ra. Và rồi sau đó là chuỗi ngày của sự khinh bỉ mà tôi dành cho nó. Mỗi lần gặp nó, tôi như không thể kiềm chế được bản thân mà mắng nhiếc, chửi bới nó bằng những lời lẽ cay độc như thằng bệnh hoạn, thằng biến thái, thằng điên... Mỗi lần như vậy nó chỉ biết lặng im cam chịu.

Thật sự đó là khoảng thời gian khó khăn với tôi, một phần vì áp lực học tập của một sinh viên gần cuối cấp, một phần vì chuyện của nó. Ngày ngày, trong suy nghĩ của tôi vẫn chưa dứt ra được những lời mà nó thú nhận, tôi vừa hận vừa thương cho nó. Tại sao không để nó giống như tôi, sau này cả 2 cùng lấy vợ, sinh con. Dẫu biết rằng nó cũng rất đau khổ, nhưng thâm tâm tôi vẫn chưa thể chấp nhận được việc 2 đứa con trai yêu nhau.

Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, nó hẹn gặp tôi, lưỡng lự một chút nhưng vẫn quyết định đến gặp nó. Khi nhìn thấy nó, cơn giận trong tôi nhen nhóm trỗi dậy, nhưng bản thân tự nhủ phải thật bình tĩnh. Vẫn là những lời lẽ yêu thương mà tôi không hề muốn nghe ấy và tôi đã tặng cho nó một cú đấm vào mặt khi nó nói:

- Tao yêu mày thật lòng, mày không thể cho tao một cơ hội sao?.

Tôi quay lưng bỏ đi thật nhanh chỉ vì tôi không còn giữ đủ bình tĩnh.

- Đợi đã.

Có chút lưỡng lự nhưng tôi vẫn dừng lại.

- Kể từ hôm nay tao sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mày nữa. Thế nhưng nếu sau này, có một ngày tao thật sự trở thành con gái. Mày sẽ cho tao một cơ hội chứ?.

Tôi chợt chột dạ nhưng liền bỏ đi ngay sau đó, để lại nơi ấy khi bóng tối đang buông xuống như nuốt dần cái bóng đen nhỏ bé. Vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi của bố mẹ từ dưới quê báo rằng mẹ con nó đã chuyển nhà đi, nhưng không rõ đi đâu. Kể từ đó không ai còn liên lạc được với mẹ con nó nữa.

Đã 5 năm rồi, tôi không gặp nó, dường như có một sự trống vắng đang chiếm hữu trong lòng tôi. Bây giờ tôi đã có việc làm ổn định, mọi thứ đang diễn ra khá tốt đẹp. Duy chỉ có một điều khiến tôi day dứt là liệu ngày ấy mình làm như vậy là đúng hay sai. Thay vì khinh bỉ nó thì tôi nên ở bên khuyên giải, động viên, thay vì thẳng thắn từ chối tôi nên im lặng bỏ đi, để mọi chuyện nguôi dần. Dù sao, nó cũng là bạn thân của tôi, cũng là người anh em đã cùng tôi nếm trải bao đắng cay ngọt bùi. Không biết giờ này nó đang ở đâu, làm gì, mọi thứ vẫn ổn chứ. Thật sự, tôi vẫn luôn mong rằng nó sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc mà lẽ ra nó đáng được hưởng bởi vì cuộc đời nó đã phải chịu nhiều đau khổ. Đến tận bây giờ khi ngồi viết những dòng này trong đầu tôi vẫn luôn thường trực một câu hỏi vẫn chưa có lời đáp: Nếu một ngày tôi gặp lại nó trong hình hài một người con gái. Tôi sẽ phải làm sao?".

Trích NEU Confessions

Nguồn: Gia đình Việt Nam