Dòng sự kiện:

Nghẹn lòng nhìn cậu bé tí hon với đôi tay cụt và bàn chân 3 ngón lẫm chẫm đi

23:11 09/11/2016
Nhiều người đã không cầm được nước mắt khi trông thấy hình ảnh cậu bé tí hon, mặt mũi khôi ngô sáng sủa nhưng đôi tay cụt và bàn chân 3 ngón đang lẫm chẫm đi.

Cậu bé đáng thương nói trên là Hoàng Quốc Hưng (3 tuổi), quê ở Thái Nguyên. Chị Ngọc (29 tuổi) là người chia sẻ câu chuyện về em, cũng là hàng xóm chứng kiến sự lớn lên của Hưng từ lúc lọt lòng, cảm thấy nghẹn ngào mỗi lần nhìn Hưng chơi đùa với con chị và lũ trẻ trong xóm.

Nhiều người đã không cầm được nước mắt khi trông thấy hình ảnh em bé chỉ cao đến cỡ đầu gối người lớn, mặt mũi khôi ngô sáng sủa nhưng lại không có tay, hai chân dưới vừa teo vừa khoèo. Có lẽ, đây là Sọ Dừa trong truyện cổ tích chăng? Mặc dù tứ chi đều dị tật, không thể cầm nắm, đi đứng như những đứa trẻ bình thường khác, song bé trai luôn cười đùa rất vui vẻ. “Người hùng” tí hon giang 2 cánh tay lũn chũn 1 khúc thịt, đi lon ton giữa ngõ xóm, nhìn thật đáng yêu.

“Hoàn cảnh nhà cháu cũng bình thường thôi, mẹ cháu làm quét dọn ở bệnh viện, còn bố cháu làm nghề tự do. Mẹ Hưng mới sinh thêm đứa em trai nữa, vốn dĩ họ rất yêu thương con, Hưng khuyết tay nên mọi thứ đều do cha mẹ chăm sóc, giúp đỡ hết, nhưng giờ thêm bé nữa nên không còn nhiều thời gian dành cho cháu. Tuy vậy, Hưng rất ngoan và tự lập, đi mẫu giáo không hề quấy khóc.

Cháu tội lắm, phải chịu thiệt thòi cũng vì hồi mang bầu, mẹ cháu đi siêu âm chẳng biết lý do gì mà bác sĩ không phát hiện ra dị tật bẩm sinh. Giờ còn nhỏ nhưng cháu cũng biết mình khác biệt so với các bạn, chỉ có điều chưa hiểu hết, suốt ngày hỏi mọi người xung quanh là tại sao con không có bàn tay, móng tay, làm ai cũng ứa nước mắt thương. Hưng rất hiếu động, bé biết lấy khuỷu tay kẹp cốc nước để uống. Đi đứng cũng giỏi, không cần ai nâng đỡ, cô giáo trên lớp khen bé thông minh. Nếu có thời gian đến chơi với cháu, đảm bảo ai cũng yêu”.

Nhà chị Ngọc không có điều kiện mấy nhưng thỉnh thoảng chị vẫn mua kẹo bánh chia cho Hưng ăn, và để bé chơi với 2 con nhà chị. Mới 3 tuổi nhưng Hưng biết rất nhiều thứ, ngoan và lễ phép, ở xóm mọi người đều quý mến, yêu thương, thường xuyên cho cậu bé quần áo, đồ chơi và nhiều thứ khác, bù đắp lại khiếm khuyết cơ thể của bé, để bé vui vẻ cảm nhận cuộc sống xung quanh. Hiện tại mẹ Hưng phải chăm em bé mới sinh, bố bận đi làm nên em ở với bà ngoại.


Nhiều đứa trẻ trông thấy Hưng thì sợ, len lén nhìn đôi tay bị cụt và đôi chân xòe hẳn ra ngoài như rái cá của em, nhưng em vẫn hồn nhiên cười đùa. Chị Ngọc thở dài, tuy bé Hưng không phải do chị dứt ruột đẻ ra, song chị cũng rất yêu thương bé, chị lo rằng, vài năm nữa lớn thêm một chút, có lẽ “người hùng tí hon” sẽ không còn hạnh phúc cười vui như bây giờ…

Theo Trí thức trẻ

Nguồn: Gia đình Việt Nam