Dòng sự kiện:

Người tình sinh viên trao ngay cái ngàn vàng trong đêm về nhà mới

15:00 27/11/2015
Lúc này đây tôi bế tắc vô cùng. Liệu tôi có nên quay trở về quỳ xin vợ tha thứ hay không? Chỉ 2 tháng tá túc nhà nhân tình, cô ấy đã ném hết mọi đồ đạc đuổi tôi đi ngay trong đêm mưa gió.

[mecloud]b6Ak4VxuDs[/mecloud]

Tôi mới ly thân vợ được 2 tháng. Chuyện là trước đó, khi công ty riêng của tôi đang còn ăn nên làm ra, tôi thường xuyên ra ngoài tiếp khách và quen biết nhiều cô gái.

Những cô tôi thường nhắm đến đều là sinh viên hoặc mới ra trường nhưng chưa xin được việc. Tất cả đều chết mê chết mệt tôi vì tôi giàu, bảnh trai, lại có xe hơi đưa đón các em.

Chỉ cần tôi gọi một tiếng, các em sẵn sàng bắt taxi hoặc tự chạy xe đến bên tôi. Trong hầu hết các cuộc nhậu tiếp khách, bàn công chuyện, không thể thiếu sự có mặt của các em được. Các em như chất xúc tác giúp các hợp đồng của tôi ký nhanh hơn, không khí chuyện trò trên bàn nhậu rôm rả hơn.

Nhưng nói chung cũng chỉ vui chơi thôi chứ tôi chẳng yêu ai mà cũng chẳng làm tổn hại đến em nào. Thế nhưng mà chả hiểu sao, lần nào đi với ai, vợ tôi ở nhà đều nắm rõ thông tin hết.

Tôi ngây ngắt trước nhan sắc nóng bỏng nhưng ngây thơ của người tình sinh viên.

Cứ đi với em Anh vài hôm thì y như rằng vợ tôi nắm được số điện thoại và lại bắt bài gọi điện dọa nạt. Thế nên các người tình của tôi cứ thay như chong chóng và số lượng tôi yêu cùng lúc cũng phải xấp xỉ chục cô. Có như thế mới phân bổ đủ thời gian sáng trưa chiều tối tiếp khách được.

Thế nhưng, có một người mà có lẽ đến lúc này khi bị tống ra khỏi nhà và trắng tay hoàn toàn rồi, tôi vẫn không thể quên những giây phút mặn nồng bên em.

Tôi quen em qua sự mai mối của một anh bạn cùng quê. Ngay hôm gặp lần đầu tiên, nhìn đôi mắt to tròn, làn da trắng ngần và dáng thon cao của em khiến tôi chết mê chết mệt.

Sau hôm đó, tôi nhanh chóng xin số em liên lạc và lần này tôi không vồ vập như những em khác. Tôi biết mình phải làm thế vì em khác hẳn với những cô gái khác. Trong sáng, đáng yêu, tuy gần mà xa chứ không vồ vập lao vào vì tiền như những người từng qua tay tôi.

Xin nói thêm là vì đã có vợ con nên tôi phải dùng cùng lúc 3 cái điện thoại để dễ bề tán tỉnh, liên lạc với các em. 2 chiếc tôi dùng cho công việc và em út, còn cái còn lại để vợ con, anh em gia đình liên lạc.

Tôi mua nhà cho em gần công ty tôi để tiện về "chăm sóc" em.

Cứ về nhà, khi gửi xe là tôi ném luôn 2 cái kia trong xe, còn về nhà chỉ giữ 1 chiếc để vợ đỡ kiểm tra. Tối nào có nhắn tin chúc các em ngủ ngon, mơ đẹp thì tôi gửi cùng một tin nhắn cho cả nhóm. Gửi xong tất nhiên phải vội vàng đi xóa rồi.

Nhưng mà chẳng hiểu sao vợ tôi nắm thóp được hết. Với người tình mới, tôi phải kỳ công sắm thêm một cái mới chỉ dành riêng cho em. Tất nhiên cái điện thoại này tôi phải giấu rất tinh vi nếu không vợ tôi mà phát hiện ra được thì đứt đoạn ngay.

Em đúng là trong trắng và khó tán hơn tôi tưởng. Ngày nào đi làm về tôi cũng phải lái xe sang chỗ em, nhìn ngắm em, nắm tay em một cái tôi mới có thể yên tâm đi về được. Vậy mà ròng rã 3 tháng liền, em mới gật đầu đồng ý nhận lời yêu. Sau đó, tôi thuê một căn hộ mini gần cơ quan tôi cho em ở để tiện qua lại chăm sóc em. Ngay đêm đó, em đã trao tôi cái ngàn vàng sau những giây phút hạnh phúc bên nhau thu xếp nhà cửa.

Có lần em ốm nặng, tôi phải bỏ cả việc, bỏ các khách hàng chạy đưa em vào viện cấp cứu. Có lẽ với tôi, em như người vợ thứ hai không thể nào bỏ được.

Ngay đêm hôm qua, cô nhân tình đã ném hết mọi đồ đạc, quần áo đuổi tôi đi. Ảnh minh họa.

Nhưng để có được tình cảm của em, tôi phải nói dối chưa vợ chưa con em mới chấp nhận yêu tôi đó. Chuyện cứ thế diễn tiến cho đến 2 năm sau, khi em ra trường và bắt đầu đi xin việc làm.

Công ty tôi bắt đầu làm ăn khó khăn hơn. Nhân sự phải cắt giảm gần một nửa, rút gọn nhất có thể. Vợ con tôi bắt đầu càu nhàu vì số tiền mang về ngày càng ít. Cô ấy cũng thường xuyên cáu gắt, chửi bới tôi ăn chơi vô độ để bây giờ khó khăn không có một đồng nào phòng thân, cứu vớt tình hình.

Ừ thì tôi có ăn có chơi nhưng cũng vì kiếm tiền cả chứ. Cô ấy còn chửi tôi bao gái cho lắm giờ đến cái quần cũng không mua nổi. Tức chí quá, tôi quát tháo lại vợ con và xách đồ ra đi.

Tôi chạy ngay đến căn hộ mới mua cho người tình tá túc. Em giờ đã là nhân viên một ngân hàng lớn trong thành phố. Công việc, nhà cửa đều một tay tôi lo cho em cả. Lúc đó, tôi cứ nghĩ may mắn mà mua cho em không thì bây giờ chả biết tá túc ở đâu.

Nhưng về sống cùng em, em dần thay đổi thái độ so với 2 năm trước. 2 tháng ăn nhờ ở đậu ở nhà em mà không mang đồng nào về bao cho em, người tình của tôi bắt đầu quay ngoắt 180 độ.

[mecloud]CS9fv2Hjvd[/mecloud]

 Đêm hôm qua, khi trời gió mùa đông lạnh ngắt về, em ném hết đồ đạc của tôi ra đường kèm theo bài chửi: “Tôi chịu nhục đến bây giờ là để chứng kiến ngày anh tay trắng như thế. Anh tưởng tôi không biết anh đã có vợ con ư? Anh tưởng vợ anh chịu để yên cho tôi ở bên anh đến bây giờ ư? Tất cả đều có cái giá của nó cả đấy. Về mà hỏi vợ anh xem ai là kẻ thua cuộc cuối cùng mấy năm qua nhé”.

Vơ lấy từng bộ quần áo, từng đôi giày, tôi nhục nhã vô cùng khi bao ánh mắt người qua đường nhìn ngó kẻ bại trận như tôi. Vợ đuổi, người tình cũng đuổi đi chỉ vì tôi hết sạch tiền. Vợ tôi nói đúng, tại tôi ngu dại mang hết tiền đi bao gái nên bây giờ mới nhục như thế này.

Hóa ra, cô nhân tình ngây thơ trong trắng của tôi biết hết chuyện tôi có vợ ngay từ lúc mới gặp. Chẳng là vì cô ta muốn có được một công việc đường hoàng, muốn bòn rút tôi nên mới giả vờ yêu thương tôi mấy năm nay. Không chỉ thế, cô ta còn âm thầm hợp tác với vợ tôi cho tôi bài học như bây giờ. Bọn họ muốn cho tôi ra đường để có bài học đấy.

Nhục nhà ê chề. Bây giờ tôi có nên về nhà quỳ xin vợ tha thứ hay không? Còn hai đứa con của tôi, có lẽ nào vợ tôi không vì chúng mà cho tôi quay về. Tôi nên làm gì đây mọi người ơi, hiện trong túi tôi còn chưa nổi 30 nghìn nữa.

Nguyễn Thành Ngọc (Hà Nội)

Clip hot:

[mecloud]ZRwjBga6et[/mecloud]

[mecloud]E8UO2SRtr7[/mecloud]