Dòng sự kiện:

Nỗi buồn mang tên "mối tình đầu"

16:00 18/06/2016
Hạnh phúc như một tấm chăn hẹp, người này đắp thì người kia lạnh. Trái tim em đau buốt khi biết anh vẫn còn “qua lại” với người ấy.

Em không nghĩ là mình yêu anh. Sự gặp gỡ tình cờ và những chuyến đi chơi chung chỉ như cơn gió thoảng qua, khi em thấy mình đỡ buồn và có người trò chuyện. Dường như anh cũng thế, mỗi chúng ta vừa trải qua cơn bão lòng khi mối tình đầu ra đi dang dở.

Rồi, như thành thói quen, như một thứ đã có không thể thiếu, chúng ta luôn bên nhau. Khi anh nói anh yêu em, và khi em nhận lời yêu anh, hẳn có sự miễn cưỡng, nhưng, mỗi ngày trôi qua, cả hai đều cảm thấy mình không thể thiếu nhau nữa. Càng ngày em càng cảm thấy yêu anh nhiều hơn và cũng đau lòng hơn khi biết nhiều chuyện cũ của anh.

Chỉ người cũ có vấn đề là anh vội vàng quan tâm. Những tin anh nhắn cho người ấy làm em đau lòng.

–    Em buồn ư? Hãy vững vàng lên, anh dù không ở bên em nhưng sẽ mãi là chỗ dựa tinh thần cho em.

–    Em gặp khó khăn trong công việc ư? Hãy cố gắng, anh sẽ nhờ người bạn đến giúp em về chuyên môn.

–    Xe của em trục trặc ư? Cứ đứng đó đợi, anh sẽ đến và đưa đến tiệm…


Em đã đọc được và đau đớn. Hạnh phúc như một tấm chăn hẹp, người này đắp thì người kia lạnh. Trái tim em đau buốt khi biết anh vẫn còn “qua lại” với người ấy. Những tin nhắn sau 12 năm của anh và họ khiến em cảm thấy mình là con khờ. Em quá khờ khạo, tin tưởng anh, để suốt 12 năm qua em thấy mình bị anh lừa dối, phản bội.

–    Nếu thực sự anh vẫn còn tình cảm với người ta, em sẵn sàng buông tay.
–    Không, anh không còn tình cảm gì với cô ấy. Em thấy đấy, cô ấy nhắn tin, gọi điện trách móc anh có nghe đâu.
–    Nhưng sao anh không nói thẳng với người ta để họ chấm dứt? Anh cứ dùng dằng thế này, vừa khổ anh vừa khổ cô ấy.
–    Anh không nỡ…
–    Nếu anh không dứt khoát, thì em và các con sẽ dứt.
–    Đừng, em và các con là tài sản lớn nhất của anh. Anh yêu em. 

Chị bạn lớn tuổi kiên nhẫn ngồi nghe em khóc, đợi em bình tâm, chị nhỏ nhẹ: Với người sâu sắc thì tình cảm với người cũ chắc chắn vẫn còn, nhưng chỉ ở mức độ nào đó thôi. Tình cảm ấy sẽ không còn được như ngày trước, không thể so sánh được với tình nghĩa vợ chồng. Làm vợ, theo chị nghĩ không dại gì so sánh hai thứ tình cảm đó. Vì khi lấy vợ, đàn ông nghĩ kỹ lắm mới chọn chứ đâu phải lấy bừa. Cứ giữ đúng vị trí của mình thì chẳng có ai cướp chồng mình đi được.

Em thấy nguôi nguôi, vẫn biết là thế, nhưng không hiểu sao em vẫn tức. Đây có lẽ là lần cuối cùng em đề cập đến chuyện này. Nếu em còn phát hiện hai người vẫn qua lại, nhắn tin cho nhau, thì chắc chắn em sẽ tung hê tất cả.

“… Bữa sáng trôi qua nặng nề, anh đưa em tới một quán cà phê vắng người. Anh gọi cho người ấy trước mặt em, bật loa to để nghe chung. Anh nói giữa anh và cô không còn tình cảm gì. Bây giờ ai cũng có gia đình, nên tập trung lo cho gia đình, đừng để ảnh hưởng đến con cái. Cô ấy vâng dạ ngoan ngoãn. Em chìm trong suy nghĩ mông lung. Và buồn…”.

Chị bạn động viên em, nói anh làm thế là để chứng minh tình cảm của mình. Em nên vui vì chồng mình không phải là người nông cạn. Người như thế sẽ biết quý trọng tình cảm và nghĩa vợ chồng, cho dù là tình cảm ấy có thiên về trách nhiệm. Tình yêu đâu chỉ có cảm xúc, mà còn thể hiện cả ở trách nhiệm và hành động nữa. Cảm xúc là thứ biến thiên, lúc vơi lúc đầy, ngay cả khi không có sự xuất hiện của người khác. Nếu chồng mà vẫn thực hiện đầy đủ trách nhiệm, vẫn quan tâm chăm sóc cho dù không nói năng ngọt ngào, âu yếm thì hãy hiểu rằng vợ vẫn đang nhận được tình yêu thương của chồng.

Theo Gia đình & Trẻ em