Dòng sự kiện:

Rơi nước mắt với nhật ký người mẹ nuôi bé trai bị bỏ rơi

18:15 20/01/2016
Những dòng nhật ký của chị Trần Phương Lan – người nhận nuôi bé trai bị bỏ rơi khi vừa chào đời khiến nhiều người rơi nước mắt.
 [mecloud]RBZS8kXrEa[/mecloud]

Cuối năm 2014, cư dân mạng liên tục chia sẻ câu chuyện bé trai Nguyễn Hồng Vũ vừa sinh ra đã mắc chứng ly thượng bì bóng nước (gọi tắt là căn bệnh EB) bẩm sinh, khắp người bé bị lở loét. Đáng thương hơn, khi vừa chào đời, bé đã bị cha mẹ bỏ rơi ở Khoa hồi sức cấp cứu (Bệnh viện Nhi Trung ương, Hà Nội). Trên người bé chỉ vẻn vẹn có bộ quần áo cũ và cái chăn rách nát, đồ đạc mẹ bé để lại cho con là 2 hộp sữa và 1.300.000 đồng.

Sau đó, bé Hồng Vũ (tên gọi yêu ở nhà là Kem) đã được sống yêu thương trong nhà mẹ nuôi Trần Phương Lan (ở đường Lê Duẩn, Hà Nội). Cuộc đời đã mỉm cười với bé khi nhận được tình cảm yêu thương của gia đình chị Lan.

Mới đây, những dòng nhật ký về hành trình lớn lên trong 1 năm qua của bé Kem được người mẹ nuôi chia sẻ trên trang cá nhân khiến nhiều người xúc động rơi lệ.

Chúng tôi xin phép được đăng lại những dòng nhật ký của chị Trần Phương Lan

Kem của mẹ

Ngày 28/12/2015

Kem ạ!

Hôm nay mẹ nói chuyện với bác sĩ chuyên khoa Da liễu. Nuôi con mẹ khổ cực trăm bề nhưng mẹ luôn nghĩ thời gian sẽ giúp mẹ con ta vượt qua tất cả. Thế mà hôm nay bác sĩ ấy lại bảo nuôi một đứa trẻ EB thể nặng thế này chỉ đếm được từng ngày.

Không sinh ra con nhưng 389 ngày qua mẹ đã luôn bên con. Con vui là mẹ vui, con khóc là mẹ đau. Mẹ không mong con nuôi lại mẹ, chỉ mong con lớn khôn cho công mẹ được đáp đền. Giờ nghe bác sĩ chuyên khoa nói như thế về con thì mẹ biết làm gì hả con?

Tại sao số phận con lại bất hạnh thế hả Kem? Mẹ không bao giờ tin vào sự thật này. Mẹ yêu con lắm. Càng xấu số thiệt thòi mẹ càng yêu nhiều hơn. Hãy cười thật tươi con trai của mẹ nhé.

Ngày…

Sáng mồng 1 dậy bao nhiêu việc thì con lại ốm. Bóng lên trong mắt, làm mờ mắt thằng bé. Bóng lên trong mũi làm nó chảy nước mũi ròng ròng. Bóng lên trong miệng làm nó chả thiết gì ăn uống. Nẫu hết cả ruột vì con.

Giờ tươi tỉnh rồi, không chảy nước mũi nữa và đã ăn hết bình sữa 200ml.

Ngày…

Bao nhiêu hy vọng tụt hết.

Băng băng bó bó cả năm trời, hôm qua quyết định bỏ cái bàn tay Kem ra. Tới đêm lên 2 cái bóng bé bé. Mẹ chích bóng bôi thuốc cho đi ngủ. Cả ngày nay mẹ hí hửng mừng, cầm tay con muốn yêu thương thì giật mình vì 3 ngón tay lên bóng, cái mu bàn tay thì kín bóng luôn. Giờ thì dám khẳng định con là đứa trẻ EB nặng nhất, xác định là băng cả đời luôn đấy.

Đành để khi con có ý thức mới bỏ băng. Con cầm nắm sẽ chậm hơn chút, nhưng mà bản năng sẽ biết làm thôi, miễn bàn tay không bị dính ngón là được.

Với trẻ con việc cầm nắm là bình thường, nhưng với con đó là mơ ước quá xa vời. 11 tháng 20 ngày con mới được chơi với ngón tay của mình, nó lạ lẫm và tò mò làm sao? Nó ôm lấy cổ chị Nhím, nó túm áo chị Nhím và nó nhìn tay nó tự cười! Mẹ không ăn nổi cơm vì vui quá. Mong con còn đủ 10 ngón tay cầm nắm nên mẹ cố gắng vượt qua bao khó khăn.

Ngày …

Ôi! chết mất thôi. 3 người lớn có thằng con bé mà quay đi quay lại máu đầy trên giường, nhìn ra mặt thằng con nát bét. Chán ko để đâu hết chán. Mắt không thấy tim không đau, chứ lúc nào cũng thấy nó cảnh này mình chán quá đi mất. Máu đâu mà lắm thế hả trời, vài phút đồng hồ chảy kín cái mặt khăn.

Ngày…

Nản lắm rồi đấy Kem nhé!

Lần thứ 2 máu nó chảy mà làm mình hoa hết mắt mũi. Đặt vào chậu nước mà chưa đến 1 phút cả chậu nước như 1 chậu máu. Chả tắm rửa gì nữa bế lên luôn mà ướt hết cả 3 cái khăn tắm, cảm giác vắt đc ra máu. Thương đứt ruột chỉ muốn mẹ chết con chết cho thoát cái nợ nghiệp này thôi. Sống thế này chắc cũng chết sớm.

Ngày….

Thằng Sốt không mời mà đến lại tới thăm Kem. Chả biết có mọc răng hay làm sao mà lại 39* ăn thì bữa nào trớ bữa đấy. Chán ko tả đc luôn

Ngày…

Kem ạ, có thể mẹ đã sai khi nhận con về nuôi.

Có lẽ ngay từ đầu mẹ không nên nhận con thì hôm nay mẹ không phải đau khổ vì con. Mắt không thấy thì tim không đau, nhìn con máu chảy mẹ không thể chịu đựng được. Ngày con còn đỏ hỏn chưa ai nhận, chân con lột ra, máu chảy như cắt tiết gà mẹ không sợ, nhưng giờ ngày nào cũng thấy thì khác gì tự lấy dao cắt thịt hả con?

Hôm nay có 3 người lớn trông nom mà quay quay lại máu con đã đầy trên giường, mặt con đầy máu chảy kín cả mặt khăn. Lúc nào cũng thấy con thế này chán quá đi mất.

Suốt ngày vật lộn cơm áo gạo tiền nuôi 5 cái miệng ăn mà đêm về lại thấy máu con chảy… Nếu cho mẹ làm lại từ đầu chắc mẹ chả nhận Kem đâu.

Ngày…

Thằng ăn vạ chả hiểu làm sao khóc không dỗ được. Nhím lấy cái địu, địu luôn Kem vào và dỗ: “Kem ngoan nhé, mẹ đang mệt lắm đấy. Kem mà làm mẹ tức là mẹ cho Kem nhịn và chị cũng bị nhịn luôn đấy. Mà nhịn là chị em mình chết đói. Bí quá chị địu Kem đi bán kẹo cao su chắc đắt hàng đấy, vì Kem khóc to và nhìn Kem chắc họ thương họ mua ngay”.

Đó là suy nghĩ của đứa trẻ 12 tuổi.

Ngày….

Sau mỗi chuyến đi thăm trẻ EB về lòng mình lại đầy tâm trạng, lại càng thấy thương những cháu bé EB hơn. Ngoài nỗi đau về thể xác chúng cũng chả mấy đc vui về tinh thần.

Với nhà mình khi nuôi Kem, cả nhà ai cũng thương nó, cũng luôn nghĩ nó thiệt thòi lên bao nhiêu yêu thương đều bù đắp cho nó. Cả mùa hè thương chị Tuệ Anh phải nằm quạt vì phải nhường điều hoà cho Kem, phải chịu nhiều khi mẹ mắng oan vì cứ thích trêu em khóc. Có cái gì ngon là phải phần em, thừa mới tới chị.

Có đi nhiều mới thấy không phải ai sinh ra con cũng thương con đứt ruột. Bao nhiêu khó khăn vất vả nhưng chỉ cần nhìn thấy con cái cười vui vẻ là bao mệt mỏi tiêu tan.

Thôi cứ đành mắt nhắm mắt mở mà sống vậy.

Ngày…

6h sáng chị Nhím chuẩn bị đi học thì Kem đòi chị bế. Mẹ bận việc nhà nghe hai chị em nựng nhau:

- Kem ngoan Kem ở nhà chị đi học, mai này chị còn đi làm kiếm tiền nuôi em chứ, em không thấy là mẹ Lan vất vả như thế nào à? Đêm qua mẹ đi giao bàn ghế tới 12h đêm mới về. Sáng sớm mẹ lại phải dậy đi chợ sớm mua thịt về làm mắm tép để bán. Lát nữa mẹ lại vào xưởng cùng các cô đan xích đu để thanh lý nốt lấy tiền sửa nhà cho chị em mình ở. Mẹ Lan mình đúng là siêu nhân đấy Kem ạ. Chị yêu mẹ lắm, em có yêu mẹ không?

Lần khác Nhím nựng Kem:

- Em ơi! Lúc em bé em như con chó Phốc đáng yêu. Giờ chị nhìn em như con lợn Mán nuôi cám tăng trọng ý.

Mẹ nghe xong tìm từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa đủ 28 cái răng. Bao mệt mỏi tiêu tan. Dù có phải thức khuya dậy sớm, làm vất vả hơn bây giờ gấp cả trăm lần mẹ vẫn vui vẻ, chỉ mong sao hai con luôn nở nụ cười và hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Mẹ yêu hai chị em lắm, mẹ chả dám mơ ước trai xinh gái đẹp mà chỉ mong hai con khỏe mạnh, bình an. Mơ ước Kem của mẹ mạnh khoẻ vượt qua bệnh tật. Niềm vui của mẹ giờ đơn giản lắm: Tối đến chỉ thích ôm hai cục bông này và thì thầm to nhỏ. Mẹ mong Kem không bị bóng mới thì Tết này ba mẹ con mình đi chơi. Ước mơ thật giản dị…

Ngày…

Cả đêm mẹ mất ngủ. Sáng chị Nhím dậy đi học mẹ chả biết gì luôn. Chị mặc đồ xong quay lại dặn mẹ:

- Mẹ cứ ngủ tới trưa đi nhé. Thằng Kem khóc mệt giờ cũng ngủ rồi. Tối con về con sẽ xử lý nó.

Tối qua Nó xin mẹ 20 ngàn ăn sáng, và dặn:

- Hôm nay mẹ phải làm muộn, sáng mai mẹ cứ ngủ đi nhé! Con tự đi học được mà.

Mẹ ngủ gần 10 giờ mới dậy, thấy bàn chải sẵn kem đánh răng. Cô giúp việc bảo Nhím mua cháo dặn chị ăn đấy, nó bảo mẹ cháu thích ăn nhiều đậu nhưng cháu chỉ có 20 ngàn. Cháu phải ăn mất 10 ngàn xôi rồi, chỉ mua được ít cháo. Cô bảo mẹ cháu ăn tạm, bao giờ cháu có tiền cháu mua toàn đậu cho mẹ ăn!

Ôi yêu quá là yêu Nhím xù của mẹ. Có hai con mẹ sốc lại tinh thần, chứ không thì mẹ chán buồn lắm.

Ngày…

Bác giúp việc về quê. Còn một bác trông Kem, mẹ vừa đi làm, vừa bán hàng, vừa nấu cơm và làm việc nhà. Nhím về nịnh mẹ: “Mẹ cho Nhím làm việc nhà, mẹ trả lương Nhím nhé. 5.000 đ/giờ làm việc”.

Mẹ hào phóng cho Nhím 1 triệu đồng làm đỡ mẹ hết việc buổi chiều, và trả lương luôn. Tưởng Nhím cất đi, hoá ra Nhím bảo dùng tiền này ăn sáng. Từ mai Nhím chỉ ăn 10.000 đ/ngày, còn cất đi để dành mua sữa cho Kem. Nhà mình nghèo, thằng Kem ăn như lợn, vèo cái đã hết cả bình sữa.

Đúng là nhà mình rất nghèo nên con từ bé đã biết tiết kiệm.

Ngày…

Chắc phải chuyển nhà mất thôi! Mẹ muốn cho Kem ở cái phòng có cửa sổ để nắng vào được phòng, muốn có nhà tắm ngay trong phòng để con tắm cho tiện, muốn làm cái sàn gỗ để con lê la không lo bẩn, muốn con được ở trong ngôi nhà khô ráo không ẩm ướt! Mẹ cũng muốn cho Nhím có cái giường tầng để thoả ước mong!

39 tuổi mẹ hạnh phúc vì ba mẹ con mình đã có cái lều vịt để chui ra chui vào. Hạnh phúc vì Nhím đã thoả ước mơ được nuôi thằng Kem.

Ngày….

Ngày này của 1 năm về trước này nhớ không? 7giờ15 đưa chị Tuệ Anh đi học xong là vào viện Nhi với Kem. Vừa vào thì được tin ngày hôm nay Kem phải lên trại mồ côi vì con đã được hơn 1 tháng, hết tuổi để được nằm khoa sơ sinh.

Ối! Nghe thông báo và ra hành lang gọi điện thoại cho Linh mà khóc như mưa. Khóc đến nỗi người nhà bệnh nhân ở quanh đấy ra an ủi thôi chị ạ. Con người ta sống chết có số, cháu nó không qua được đi sớm cho mát mẻ.

Nín khóc vì mấy lời an ủi của các bác.

Trộm vía thế mà đã được 1 năm 1 tháng 8 ngày tạm gọi là bình an. Dù thỉnh thoảng vẫn có lời hỏi thăm đại loại là thằng Hồng Vũ vẫn sống cơ à.

À thông báo với các bác là cháu sống rất ổn là khác ạ. Khi cháu bén duyên với mẹ Lan Béo cháu được hơn 2kg thì giờ cháu thành con lợn mán 12kg. Đấy là mẹ cháu bóp mồm bóp miệng cháu đấy, chứ thả phanh ra mẹ cháu sợ cháu nứt rách cái bụng thôi. Chứ không giờ cháu phải ngót ngét 15kg, Trộm vía cháu tươm nhất trong các bạn nhỏ ở phố Lê Duẩn nhà cháu đấy.

Khánh Vy

Nguồn: Gia đình Việt Nam

 [mecloud]ZQwBJhnI5I[/mecloud]