Dòng sự kiện:

Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!!

15:18 09/07/2021

Đêm nay là một đêm thật đáng nhớ với bất cứ ai đang sống tựa nhờ vào Sài Gòn. Thêm 2 tuần giãn cách với chỉ thị 16, sẽ là 2 tuần khó khăn lắm đây, Nhưng Sài Gòn đã trọng thương suốt hơn 1 tháng vừa rồi, và ta đều hiểu, tất cả phải cùng nhau cố gắng để 2 tuần phía trước không lãng phí, và chúng ta lại được thấy một Sài Gòn khỏe mạnh, tươi vui với đầy những sinh khí như ta vẫn luôn nhớ về Sài Gòn.

Và lúc đấy, những ngày này sẽ chỉ còn là kỷ niệm, à không, một phần lịch sử. Một chương đặc biệt mà thế hệ chúng ta đã cùng nhau bước qua.

Buổi chiều cuối giãn cách, bạn tôi tranh thủ chạy lên công ty hoàn thành nốt một lịch hẹn. Sau đó nhanh chóng lao về nhà trước khi trời kịp tối. Đường vắng tanh, bạn bảo, từ ngày mai ra đường phải có lý do đặc biệt, nếu không thì bị phạt như chơi, thế nên chắc sẽ ở trong nhà thôi chẳng đi đâu nữa. Mấy tuần trước còn có thể qua nhà nhau ăn bữa cơm, nhưng từ hôm nay, ai cũng phải tự nâng trách nhiệm của mình lên dần rồi.

Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 1.
Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 1.
Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 1.

Sài Gòn những ngày này...

Một bạn khác đang làm phóng viên, hết giờ tan sở, chẳng hiểu sao về nhà mất… một tiếng đồng hồ lận. Lúc đó mới sực nhớ ra, một tiếng vừa rồi cứ mải miết đi lang thang, loanh quanh, cốt chỉ để ngắm nhìn Sài Gòn thêm một xíu nữa, trước khi chỉ thị 16 được áp dụng. Trước khi những con phố này sẽ còn vắng hơn, và những đốm sáng từ ô cửa sẽ thêm leo lắt.

Ai cũng bảo, bao nhiêu năm sống ở Sài Gòn, chưa bao giờ thấy Sài Gòn buồn đến vậy. Mùa mưa, những cơn mưa bất chợt vốn là niềm cảm hứng bất tận cho đám lãng mạn, bỗng nhuốm cả thành phố trong một nỗi buồn u ám, trút lên những con phố không còn bóng xe cộ một màn mưa lạnh lùng. Chiều dần tắt, đèn đường nổi lên nhưng không còn là những biển hiệu rực rỡ, tươi vui - mà thật tương phản với cái u tối và ảm đạm của phố xá trong cơn mưa. Ta biết đâu đó giữa những cơn mưa nặng hạt ngoài kia, có bao người đang co ro dưới mái hiên, dưới tán cây, trong một cái ổ xập xệ nào đó được dựng tạm ven đường, đơn độc và sợ hãi. Trong một viễn cảnh tăm tối, ta cũng chưa từng hình dung một Sài Gòn hoa lệ lại có thể đến ngày ảm đạm nhường này...

Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 2.
Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 3.
Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 3.

Chúng ta sẽ nhớ về những ngày này như thế nào?

Khi cuộc sống đã trở lại bình thường, khi những đường biên giới không còn đóng cửa, khi đường phố lại kẹt xe và tiếng rổn rảng cãi lộn của mấy bà bán cafe đầu ngõ là âm thanh báo hiệu một ngày mới - chúng ta sẽ nhớ về điều gì của những tháng ngày này?

Sài Gòn đang chìm trong một giấc ngủ buồn bã, và sẽ say ngủ như thế thêm 2 tuần nữa, hoặc hơn - nếu mọi chuyện chưa kịp thời tươi sáng. Thế nên, trước khi màn đêm buông xuống, ai cũng cứ cố nán lại ngắm nhìn cái yên bình lặng lẽ ấy thêm một chút. Buồn thật đấy, nhưng những gì đang diễn ra sẽ là lịch sử. Và khi chúng ta vượt qua rồi, ta sẽ nhớ đến nó bằng một cảm giác bồi hồi, bâng khuâng nhất...

Chúng ta sẽ nhớ lại những nỗi buồn chán vì phải giam mình trong 4 bức tường. Sẽ nhớ những mâm cơm ngày giãn cách. Sẽ nhớ nỗi lười biếng ập đến như một phản xạ sau nhiều ngày chỉ biết ở nhà.

Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 4.

Chúng ta sẽ nhớ việc bếp núc, nhớ việc trồng cây, nhớ tập thể dục trong nhà, nhớ cả những buổi Facetime với bạn bè cả tối chỉ để được nghe tiếng người nói bên tai.

Chúng ta sẽ nhớ những đường phố vắng tanh không một bóng người, sẽ nhớ những giờ tan tầm-không-kẹt-xe, sẽ nhớ sang đường không phải ngó trước sau vì sợ hai làn xe lao tới.

Chúng ta nhớ hơn cả là nhớ về những số phận con người. Đại dịch đến cho ta một cơ hội nhìn lại sự may mắn của bản thân, để thấy quý giá hơn những gì mình đang có. Ta sẽ nhớ mãi đôi mắt rưng rưng của cụ bà bán vé số vệ đường, đang cố bán nốt tập vé số cuối cùng của buổi chiều hôm qua. Ta sẽ nhớ mãi nỗi buồn ánh lên sau gương mặt che kín khẩu trang của anh shipper - sẽ là 2 tuần nữa không có khách. Ta sẽ nhớ cái thở dài đánh thượt một cái của cô bán hàng cơm. Những người vất vả lại càng chất chồng thêm vất vả, cuộc sống của họ đã thật khó khăn sau 1 tháng giãn cách, và giờ đây, sẽ lại 2 tuần với đầy những thử thách và lo toan...

Sài Gòn sẽ lại mỉm cười, và ta sẽ bồi hồi nhớ về lúc này vì đó là: Những ngày đáng nhớ mà tất cả đã cùng nhau vượt qua!!! - Ảnh 5.

Chúng ta cũng sẽ nhớ thật nhiều về tình người, về sự quan tâm và yêu thương của những kẻ xa lạ. Người ta cứ nhắc mãi về Sài Gòn hào sảng, thì đây, giữa mùa dịch này, ta mới thấy rõ cái hào sảng đấy là gì, ra sao? Sài Gòn hào sảng là bao đồng, là ở nhà không không chịu được, phải lo cho cả những người đang lao đao ngoài kia cơ. Sài Gòn hào sảng là người có tiền góp tiền, có sức góp sức, mỗi người một tay gom góp vào thổi từng nồi cơm, quả trứng, nấu từng suất ăn để gửi đến nào y bác sĩ trong bệnh viện cho đến người dân lao động nghèo.

Sài Gòn hào sảng là mình yên ấm trong nhà cũng không thoải mái, nếu biết ngoài kia người ta đang vật lộn vì cái ăn. Người giàu đùm bọc người nghèo đã đành. Ở đây, người nghèo đùm bọc cho người nghèo hơn. Bác xe ôm, bà bán rau, chị bán bún,... Ai giúp được ai cái gì đều dốc hết lòng để giúp. Nhiều khi chỉ là mua giùm mớ rau, mời nhau chén súp, hay giúi vào tay một bịch gạo, lon mắm đủ ăn trong 1 tuần. Thành phố bị ốm, nên dân tự phải chăm nhau để ai cũng khỏe mạnh, có thế Sài Gòn mới mau khỏi bệnh. Tất cả những con người ấy, dẫu bé nhỏ hay lớn lao, họ đều là sinh khí, là tinh thần của Sài Gòn cả. Thế nên khi Sài Gòn trọng thương, họ cũng là một phần của thành phố để ta cùng ôm vào lòng chở che.

Hôm nay, sẽ là ngày đầu tiên của một trận chiến cam go hơn trước. Một trận đánh dữ dằn để đuổi virus ra khỏi thành phố thân thương. Sẽ lại là khó khăn và cả nỗi đau buồn của người cùng cực nữa, nhưng ta đều biết mình phải cố gắng nhiều hơn để hiện tại u ám này chấm dứt thật nhanh.

Chỉ cần ta giữ vững niềm tin và thật sự đoàn kết, ta sẽ vượt qua và những tháng ngày này chỉ còn là câu chuyện ta kể nhau nghe. Sài Gòn sẽ khỏe lại, với đầy nhựa sống và năng lượng dồi dào như chưa từng có cơn bệnh nào trải qua. Người Sài Gòn cũng sẽ lại mỉm cười, sẽ vẫn lạc quan tin vào những điều tốt đẹp nhất mà con người có thể làm cho nhau. Mùi thức ăn thơm phức rồi lại ngào ngạt trong những con hẻm, kể cả sáng sớm lẫn đêm khuya. Nụ cười ấm áp và tiếng mắng yêu của mấy chị, mấy má bán quà vặt trong chợ, hay lời chúc ngày mới dễ thương từ anh tài xế. Những con phố rồi sẽ đông trở lại, tắc đường nữa, dĩ nhiên. Ánh đèn sẽ lại rực rỡ trên khắp những biển hiệu, những nhà hàng, vui vẻ và ấm cúng dù là giữa những cơn mưa. Sài Gòn sẽ lại ngẩng cao đầu mỉm cười, kiêu hãnh và tươi sáng như nó vốn dĩ.

Và tất cả những gì ta nhớ về chuỗi ngày này, không chỉ là những ảm đạm hay bế tắc, mà tất cả sẽ chỉ là: "Một giai đoạn vất vả và đáng nhớ mà chúng ta đã vượt qua cùng nhau...".


TAG