Sự thật về đứa trẻ mắc bệnh Down tôi luôn giấu kín
Tôi gặp Hoa năm 22 tuổi. Tình yêu đầu đời hạnh phúc được hai năm rồi tan vỡ vì tôi chỉ là thằng con trai tỉnh lẻ lên phố học đại học còn Hoa sinh ra và lớn lên trong một gia đình trâm anh thế phiệt. Sự chênh lệch về địa vị xã hội bóp chết tình yêu của chúng tôi. Hoa ra nước ngoài học theo yêu cầu của bố mẹ. Khoảng cách thời gian, địa lý khiến chúng tôi xa nhau và mất liên lạc.
Cuộc sống của tôi sau đó không thể diễn ra bình thường theo cái cách mà mọi người vẫn nói: Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả và hàn gắn mọi thứ. Mối tình đầu trở thành nỗi niềm day dứt âm ỉ trong tôi. Tôi không thể quên Hoa và những kỉ niệm chúng tôi có với nhau.
Sau khi mất hẳn liên lạc với Hoa, tôi chìm trong đau khổ một thời gian dài cho đến tôi được một người bác sống ở Úc cho tiền học lên thạc sĩ. Tốt nghiệp, tôi bắt đầu khởi nghiệp với 200 triệu đồng tiền bác cho. Tâm trí tôi lúc ấy chỉ có chuyện làm giàu. Tôi mất Hoa bởi tôi nghèo. Suy nghĩ đó trở thành động lực khởi đầu và xuyên suốt trong hành trình lập nghiệp của tôi. Tôi không yêu thêm một ai nữa và cũng không kết hôn. Tận sâu trong thâm tâm, tôi vẫn tin có ngày mình gặp lại Hoa và nối lại mối duyên đầu. Thế nhưng, mòn mỏi gần 30 năm trời sau đó, tôi mới gặp được cô ấy.
Coi như trời phật đã thương tôi bao nhiêu năm chờ đợi Hoa. Hoa vẫn độc thân, vẫn yêu tôi. Ngay một tuần sau đó, tôi và Hoa kết hôn. Khi ấy, tôi đã 51 tuổi còn Hoa đã 47.
Hai chúng tôi về với nhau khi đã ở cái dốc bên kia của cuộc đời, ngỡ chỉ cần được ở bên nhau là đủ hạnh phúc, không còn cầu thêm điều gì nhưng kì thực, lòng người vẫn luôn tham lam. Hoa và tôi ao ước có một đứa con. Thế nhưng, phụ nữ ở tuổi 47 sinh con đâu phải là chuyện dễ dàng. Tôi mời một bác sĩ có chuyên môn cao về sản khoa tư vấn, vạch lịch trình ăn uống ngủ nghỉ cho cả hai vợ chồng để chúng tôi, đặc biệt là Hoa có sức khỏe tốt nhất, tâm lý thoải mái nhất, sẵn sàng cho việc làm mẹ. Chờ đợi thấp thỏm mãi rồi điều kì diệu cũng xảy ra, sau gần 1 năm cố gắng, vợ tôi cuối cùng cũng đã mang thai.
Ảnh minh họa.
Vì mang thai khi tuổi đã khá cao nên Hoa rất giữ gìn. Thai nhi phát triển rất tốt cho đến tháng thứ 3. Sau khi chọc dò ối và đo độ mờ da gáy, bác sĩ cho biết con tôi có nguy cơ mắc hội chứng Down. Bác sĩ khuyên tôi nên bàn bạc với vợ bỏ đứa trẻ vì nếu cố sinh cháu ra, cả cháu, cả vợ chồng tôi đều khổ. Nhưng tôi làm vậy sao được? Như thế quá nhẫn tâm với vợ tôi.
Tôi xin bác sĩ giữ kín mọi chuyện và âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Đó là kế hoạch đánh tráo đứa con chưa kịp chào đời. Với chút tiền, tôi dễ dàng tìm được một người đang mang thai cùng tháng với vợ tôi và với một khoản tiền lớn hơn, tôi mua được đứa trẻ mà cô ta đang mang. May mắn làm sao khi cô ta sinh trước vợ tôi đúng một ngày. Việc đánh tráo quá dễ dàng.
Tôi thuê một người vú già nuôi con của hai vợ chồng tôi. Người vú già sống luôn trong gia đình tôi và đứa con ruột thịt của tôi trở thành đứa cháu của vú. Vợ tôi vốn tính thương người, nghe vú trình bày con trai, con dâu của vú mất trong một vụ tai nạn để lại đứa trẻ cho vú thì nước mắt ngắn dài, đồng ý cho vú nuôi cháu bé trong nhà tôi ngay.
Chúng tôi nuôi đứa trẻ không phải ruột thịt khá vất vả. Cháu hay quấy khóc, lười ăn, lại hay ốm vặt. Đứa con ruột rất ngoan nhưng mắc bệnh nên chậm chạp, nhận thức rất kém. Hoa dồn hết tâm trí cho bé Lâm. Còn con của chúng tôi, bé Nam, được vú già chăm sóc. Để cho lương tâm mình đỡ day dứt, mọi thứ Lâm có, tôi đều mua cho Nam. Lâm uống sữa gì thì Nam cũng sẽ uống cùng loại sữa đó. Hai bé đều được công bằng về vật chất, thậm chí, Nam còn có phần được nhiều hơn vì về mặt tình cảm, bé hoàn toàn thiệt thòi khi so với Lâm.
Vợ tôi tuy thương người nhưng với Nam, cô tỏ ra xa cách. Hoa sợ chứng bệnh của Nam. Điều này khiến tôi đau lòng. Nhiều lần, tôi tính nói sự thật cho Hoa biết nhưng thương vợ, sợ cuộc sống yên ổn hạnh phúc hiện tại bị phá vỡ, tôi lại lặng câm.
Dạo gần đây, Hoa ngỏ ý muốn tôi để vú già cùng bé Nam dọn đi. Vì chăm sóc cho bé Nam, vú gần như không làm được việc nhà. Vợ tôi nói, dù là làm việc tốt nhưng không có lí gì chúng tôi lại đi nuôi không hai người lạ trong nhà. Tôi biết, điều vợ nói là hoàn toàn đúng nhưng tôi không thể để vú cùng Nam ra khỏi nhà.
Đứa con ruột thịt của tôi đã được năm tuổi, vẫn ngơ ngẩn, nói chuyện ngọng nghịu và nhận thức vẫn rất kém. Mấy đêm nay, tôi thức trắng vì suy nghĩ. Tôi biết dù không muốn nhưng chắc chắn sẽ có ngày vú già và con tôi phải dọn đi, rồi vú già sẽ khuất núi, Nam sẽ ở với ai? Đứa trẻ tội nghiệp của tôi! Tôi muốn nói cho Hoa biết toàn bộ sự thật nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã làm sai mọi chuyện. Bé Lâm là con ruột của chúng tôi trên danh nghĩa, có điều, tôi không thể yêu thương Lâm bởi mỗi khi gần gũi với con, gắn bó với con, tôi lại thấy có lỗi với Nam. Đã có lần Hoa trách tôi: “Cứ hệt như thằng bé Nam mới là con ruột của anh vậy”. Tôi chỉ biết lặng yên nhìn cô mà không biết phải giải thích ra sao...
Theo Phụ Nữ TP.HCM
Nguồn: Gia đình Việt Nam
- Thực đơn cơm nhà 4 món chưa tới 100.000 đồng, rất thích hợp cho ngày mát trời
- 10 kiểu tóc uốn layer phù hợp với mọi gương mặt chẳng bao giờ lo lỗi mốt
- Bạn trai tung ảnh tình tứ bên H'Hen Niê, vẫn dùng cách quen thuộc để che mặt đối phương
- 4 loại vắc-xin dịch vụ rất cần cho trẻ nhỏ: Cha mẹ nhớ kỹ
- 1Dấu hiệu nhận biết "100%" mẹ bầu mang thai bé trai
- 2Hướng dẫn cách cho trẻ ăn hoa quả theo từng tháng tuổi
- 3Mang thai con đầu lòng thường bao nhiêu tuần thì sinh?
- 4"Chuẩn không cần chỉnh" cách tính sinh trai, gái của cổ học phương Đông
- 511 biểu hiện bất thường ở cơ quan sinh dục bé trai mẹ không được bỏ qua