Dòng sự kiện:

Tâm sự đẫm nước mắt của người mẹ mất con lúc tròn 1 năm ngày cưới

02:07 04/07/2015
“Tính đến nay, kể từ cái ngày con xa cha mẹ thì cũng được gần 3 tháng, nhưng trong lòng mẹ thì không lúc nào thôi nhớ đến con”.

“Khi con còn nằm trong bụng, mẹ đặt cho con cái tên thân mật là Misu. Nhưng giờ mẹ lại muốn gọi con là con gái bé nhỏ của mẹ, bởi vì con gái của mẹ sinh thiếu 1 tháng nên con gái bé xíu thôi.

Mẹ nhớ như in cái ngày định mệnh đó...16/3 mẹ đi khám thai định kỳ, cả nhà mình thức dậy lúc 4h sáng. Cha chở mẹ con mình qua bệnh viện rồi cha về chuẩn bị đi làm. Mẹ nghĩ cũng như những lần trước, mẹ con mình đi sớm để về sớm nghỉ ngơi sẽ khỏe hơn.

Nhưng không ngờ, bác sĩ cho mẹ nhập viện. Lúc đó mẹ cũng sợ vì chỉ có 1 mình mẹ thôi. Mẹ gọi điện cho cha con mà mẹ rưng rưng muốn khóc. Rồi mẹ gọi cho bà ngoại con nữa. Cha con tức tốc xin nghỉ chạy vào bệnh viện với mẹ con mình. Rồi bà ngoại cũng lên tới. Lúc đó mẹ cũng yên tâm hơn. Mẹ nghĩ chắc là con của mẹ không khỏe 1 chút thôi, bác sĩ sẽ cho mẹ nằm lại vài ngày để dưỡng.

Nhưng sau những lần kiểm tra, bác sĩ nói là sẽ cho mẹ mổ trong đêm luôn. 9h tối cô hộ lý dẫn 2 mẹ con mình vào phòng mổ, lúc đó mẹ biết mình phải làm gì, phải thật bình tĩnh để con có thể chào đời suôn sẻ. Mẹ niệm phật cầu cho con mẹ bình an.

10h, mẹ nghe thấy họ nói 10h, là bé gái, nặng 2kg4. Giọt nước mắt đầu tiên lăn trên mặt mẹ, mẹ nghe giọng nói "con của chị này", mẹ quay sang nhìn thấy con gái của mẹ. Yêu quá đi mất! Bao nhiêu ngày trông chờ được gặp con. Nhìn con chỉ được vài giây nhưng hình ảnh của con mẹ không bao giờ quên được.


Nhìn thấy mẹ nào cũng có con mình bên cạnh, ôm ấp, hạnh phúc, mẹ thấy tủi thân vô cùng.

Con gái của mẹ bị bệnh phổi. Sau khi sinh xong cha đợi để được nhìn thấy con, cha nói “con giống anh lắm”. Lúc đó con chưa tự thở được, bác sĩ gắn ống cho con thở, con khóc quá chừng.

Rồi con được chuyển sang dưỡng nhi, mẹ thì phòng hồi sức. Gần sáng có người đưa mẹ về nhận phòng, bà ngoại con đã chờ sẵn. Con có biết không, nhìn thấy mẹ nào cũng có con mình bên cạnh, ôm ấp, hạnh phúc, mẹ thấy tủi thân vô cùng. Nhưng mẹ luôn hy vọng con sẽ sớm khỏe lại rồi nhanh về với mình thôi. Ngày nào cha cũng xuống thăm con mấy lần, thường thì chỉ được 2 lần thôi nhưng lúc nào cha cũng đi hơn, khi nào bị đuổi thì cha mới về. Lần nào cha về mẹ cũng hỏi tình hình của con, rồi mẹ cứ hy vọng, hy vọng...

Mỗi ngày trôi qua mẹ cảm nhận nỗi đau, đau lắm khi nhìn thấy xung quanh ai cũng có em bé, càng đau hơn khi nghĩ đến con 1 mình chống chọi với sự sống. Những ngày qua con đã quen có mẹ rồi mà. 1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày trôi qua, đến lúc định mệnh…con gái nhỏ của mẹ đã sống 3 ngày như thế đó, không giọt sữa mẹ, chưa được lần bồng bế.

8h sáng ngày 19/3 con mất, ngày mà đúng 1 năm trước cha mẹ đã rất hạnh phúc, ngày mà cha mẹ chính thức nên vợ nên chồng. Cha con như ngã quỵ khi nhận được cuộc điện thoại của bác sĩ.

Nói về tình yêu của cha mẹ dành cho con, mẹ là người mang nặng đẻ đau, mẹ yêu thương con là điều đương nhiên. Nhưng tình yêu cha dành cho con là tất cả. Con biết không, từ khi có con cha nói Misu của cha là số 1, mẹ chỉ là số 2 thôi. Ngày nào cha đi làm về Misu cũng chơi với cha, cha gọi 1 tiếng là đạp ngay. Mẹ nhớ lắm, giờ Misu đã bỏ cha mẹ đi rồi.

Cha giấu mẹ không cho mẹ biết. Cha nói chiều cha qua công ty có việc, làm xong cha vào viện sớm với mẹ. Thật ra, cha đưa con về quê. Cha con đã phải cố gắng rất nhiều để mẹ không phát hiện ra. Cha đã rất đau khổ, bồng con trên tay khi con không còn biết khóc. Cha bảo con gái đạp cha đi con, nhìn cha đi con. Nhưng làm sao đây! Con gái đã đi rồi mà!

Mẹ thấy thái độ của mọi người lạ lắm, nhưng mẹ không dám nghĩ chuyện xấu đã xảy ra. Sữa mẹ đã về rồi con ạ, ngực mẹ căng cứng lên. Mẹ nói với cha để mẹ vắt sữa gởi xuống dưỡng nhi cho con nhưng cha con nói rằng đường ruột con còn yếu, con chưa uống sữa được, mẹ chỉ biết tin cha. Đêm hôm đó mẹ ngủ không được con à, mẹ vô cùng bứt rứt khó chịu. Chắc là dù sao đi nữa mẹ con mình cũng có một mối liên kết với nhau.

Giờ phút định mệnh đã đến. Đó là lúc bác sĩ gọi mẹ và tất cả người thân lên phòng trực. Lúc đó chỉ còn 1 mình mẹ là chưa biết thôi. Bác sĩ gọi người thân đi cùng là để hồi nữa đưa mẹ về phòng. Câu nói suốt cuộc đời mẹ chẳng bao giờ quên được con à "Em bé, ở dưới báo là đã mất rồi nha".

Lúc đó nước mắt mẹ tuôn như chưa từng được khóc, đau như chưa bao giờ có nỗi đau nào lớn hơn như thế nữa. Mọi thứ sụp đổ cả rồi. Sữa mẹ chảy ra thấm ướt cả áo, ướt cả bụng mẹ. Mọi người ai cũng khuyên mẹ, nhưng lúc đó mẹ như không còn nghe thấy ai nói gì nữa. Quá đau đớn. Mẹ nghĩ chỉ có những ai đã từng như mẹ mới cảm nhận được nỗi đau này nó lớn đến chừng nào. Và giờ đây khi thời gian ngày càng trôi qua nhưng cha mẹ vẫn còn đau lắm”.

Theo webtretho.com