Dòng sự kiện:

Tôi 25 tuổi vẫn mải miết đi tìm “hạnh phúc”

03:00 15/01/2016
Kể ra thì thấy cuộc đời tôi cũng lắm nhàm chán. 25 tuổi nhưng tôi vẫn chưa xây dựng được cho mình một mối tình bền lâu.

Tin liên quan

25, cái tuổi chưa quá già nhưng đã không còn trẻ để có thể ‘bình chân như vại’ hoặc chậm rãi đi tìm cho mình một tình yêu đích thực.

Đó không phải chỉ là quan niệm của chính tôi mà còn là lời khuyên của các ‘tiền bối’, của đám bạn thân xung quanh dành cho tôi.

Thực ra, bản thân tôi đang cố gắng tự nhủ bản thân mình rằng không có gì là vội vàng cả, hãy cứ từ từ để tìm cho mình một ‘bến đỗ’ thật sự chứ không thể ‘đỗ’ vội vàng rồi mới nhận ra là nhầm ‘điểm hẹn’. Nói là thế, nhưng trong lòng vẫn thấy man mác buồn và trống trải.

...

Thời sinh viên, tôi cũng có 2, 3 chàng trai theo đuổi nhưng chẳng đi tới đâu. Người thì không hợp, người thì tôi có thích thầm nhưng cũng chẳng dám thổ lộ và cứ thể để họ ‘vụt mất’ đi.

Tôi luôn trân trọng "hạnh phúc" nhưng sao "hạnh phúc" vẫn chưa tới? (ảnh minh họa)

Ra trường, tôi đi làm cho một công ty xuất nhập khẩu. Một công ty về thực phẩm. Tôi làm về mảng giao tiếp. Vì thế quen biết cũng không ít người. Nhưng để chọn lấy cho mình một người để tin tưởng, có thể sống chọn đời trong số những người tán tỉnh thì chẳng có lấy một ai. Không phải vì tôi kén chọn đâu nhé, mà là vì họ thực sự không hợp.

Gia đình, bạn bè cứ giục tôi lấy chồng. Thậm chí, bạn bè đôi khi còn chêu đùa “Mày lấy tạm anh nào tốt với mày xem, biết đâu lấy về mới hợp nhau. Chứ cứ đi tìm “hạnh phúc” mãi như thế này mày không thấy chán sao?”.

Chán chứ, thực sự sâu trong lòng tôi thấy chán chứ. Sắp sang năm mới, sắp bước sang cái tuổi 26. Người ta chúc nhau mạnh khỏe, thêm tuổi mới, thêm niềm vui mà riêng bản thân, tôi thấy thêm tuổi mới lại thêm u sầu.

Có một điều khiến tôi băn khoăn trăn trở bấy lâu nay đó là hình như “hạnh phúc”, may mắn nó chưa tới với tôi. Không biết nó có tới không để tôi còn biết lối mà chờ???

Có lúc, đi ngoài đường, một mình lững thững bước trên con phố dài mà cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì, muốn gì và đang đi về đâu?

Tôi có một cô bạn, từ xưa cô ấy được cái tính “thích mới và nới cũ”. Từ hồi học trung học cho tới những năm đại học, thực sự là cô ấy “thay” người yêu như “thay áo”.

Khi tôi hỏi “Mày không muốn chung thủy với anh ta thôi sao, đâu mà đã quen người mới?”. Cô ấy thản nhiên đáp: “Mày dại lắm, tuổi trẻ cứ yêu thôi. Chứ mới từng này tuổi, 20 cái tuổi đầu mà đã xác định yêu là cưới thì còn gì là tuổi trẻ.

Mỗi con người, mỗi bản tính, mỗi điểm thú vị khác nhau. Tao không bỏ anh này để tìm điểm thú vị ở anh khác thì họ cũng sớm bỏ tao thôi. Thông minh sớm một chút cho đời nó vui”.

Và giờ đây, quả thực, trải qua nhiều mối tình, nhiều kinh nghiệm và hiện tại cô ấy đang sống rất vui vẻ và gắn bó với chồng cùng cậu con trai. Chồng cô ấy là một kiến trúc sư, tâm lý, có học thức và giàu có.

Tôi tự hỏi, một con người từng đùa giỡn với “hạnh phúc” nhưng lại nhận được “hạnh phúc”; còn một con người như tôi, luôn trân trọng “hạnh phúc” từng giây từng phút nhưng tại sao “hạnh phúc” lại cứ chập chờn, chêu tôi hoài, chêu tôi mãi mà chẳng tới bên tôi.

Các bạn thì sao, các bạn đã từng nâng niu, trân trọng “hạnh phúc” như tôi chưa? Hay các bạn đã có được “hạnh phúc” của riêng mình chưa?

Tôi thì vẫn chưa, tôi vẫn đang mải miết kiếm tìm nhưng cũng chỉ giống như tìm thứ ánh sáng hiếm hoi trong màn đêm tối. Tôi nghĩ, chắc “hạnh phúc” cũng chẳng giận tôi đâu và nếu “hạnh phúc” không tắc đường thì chắc cũng đã tới bên tôi rồi.

Theo các bạn, tôi có nên tiếp tục bước chậm để chờ “hạnh phúc” không? hay là bước vội những bước dài để đến bên thứ “hạnh phúc” khác gọi là “mơ hồ” lắm?

Hạ Mạt

Nguồn: Gia đình Việt Nam

Video hot: [mecloud]pOQnWkV0eC[/mecloud]