Dòng sự kiện:

Truyện cổ tích: Cây bút thần

14:21 11/08/2015
Mã Lương dùng cây bút thần, ngày ngày vì người nghèo trong thôn làng mà vẽ. Ai thiếu thốn, cần gì thì em vẽ ra thứ đó.

Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé rất thông minh, cậu tên là Mã Lương. Cậu rất yêu vẽ nhưng vì nhà nghèo quá nên chẳng thể nào mua nổi một cây bút để vẽ. Vì cha mẹ mất sớm nên em phải cô cút, hàng ngày đi kiếm củi sống qua ngày.

Một hôm trên đường gánh củi đi bán, Cậu có đi ngang qua cửa của một nhà quan. Cậu nhìn thấy một họa sĩ đang vẽ tranh cho quan xem. Nhìn thấy thích quá cậu ghé lại sát cửa sổ để nhìn.

Cậu nói với người họa sĩ:

- Bác ơi, cháu từ nhỏ đã rất thích vẽ nhưng cháu rất nghèo nên không có tiền mua bút, bác cho cháu một chiếc bút vẽ bác nhé!

Tên quan và tay họa sĩ thấy cậu bé nói vậy cười phá lên và nói:

- Mày đã nghèo thì đừng đua đòi mà học vẽ, thôi cút đi bán củi tiếp đi để cho tao còn vẽ!

Mã Lương nghe vậy tức tối nói lại:

- Học vẽ thì làm gì có phân biệt giàu nghèo, chả nhẽ nghèo thì không được học vẽ sao?

Nói xong rồi cậu bỏ đi

Mã Công vẫn không hề bỏ cuộc, cậu không hề từ bỏ niềm đam mê của chính mình. Khi lên núi để kiếm củi, cậu lấy cành cây vẽ phong cảnh, chim chóc ở trên nền đất. Khi cậu tới bên bờ sông để cắt cỏ thì cậu dùng những ngọn cỏ chụm lại thành bút, chấm xuống nước và vẽ những cảnh vật xung quanh lên tảng đá. Tối về cậu lại dùng những hòn than trong bếp củi vẽ lên khắp vách tường trong nhà.

Với sự đam mê nhiệt huyết của mình với hội họa và tài quan sát rất tinh tế, chim em vẽ như biết ca hát, cá em vẽ như những con cá đang bơi lội tung tăng dưới làn nước trong veo. Có lần Mã Công vẽ một con sói lên vách núi, vì giống quá mà Dê, Bò... nhìn thấy con sói vẽ tưởng rằng sói thật mà chùn bước không dám lên núi ăn cỏ.

Có người thấy Mã Lương chăm chỉ học vẽ nên hỏi:

- Mã Lương ơi, cháu chăm chỉ học vẽ thế để mai sau đi phục vụ cho nhà quan phải không cháu?

Mã Lương lắc đầu trả lời rằng:

- Không bác ạ, cháu không và sẽ không bao giờ dùng tài năng của mình để đi làm cho nhà quan. Cháu chỉ vì người nghèo mà vẽ thôi!

Với sự chăm chỉ của mình và tài năng trời phú, mã lương tiến bộ nhanh chóng. Nhưng em luôn ước ao có được một cây bút vẽ thật sự để em có thể vẽ được những bức tranh bằng mực thật đẹp chứ không chỉ là những bức tranh bằng nước hay là trên vách đá.

Truyện cổ tích cây bút thần của Mã Lương (ảnh bìa)

Rồi một đêm, trong khi em đang mơ màng ngủ thì bỗng trong nhà rực lên một ánh hào quang kì lạ. Trong ánh hào quan, một cụ già tóc bạc phơ, râu rất dài với đôi mắt hiền từ xuất hiện. Cụ cho em một cây bút vẽ và dặn dò rằng:

Dặn dò cậu xong, ông cụ biến mất cùng vầng hào quang. Cụ biến mất nhanh đến mức khiến Mã Lương còn chưa kịp nói lời cảm ơn cụ.

Mã Lương tỉnh dậy, vẫn tưởng như trong mộng, nhưng cây bút chả ở trong tay em đó sao? Em cười sung sướng:

- Ha ha... Tôi có bút vẽ rồi!

Mã Lương dùng cây bút đó vẽ chim thì chim bay được, cất tiếng hót, vẽ cá thì cá biết bơi. Ðúng là cây bút thần!

Mã Lương dùng cây bút thần, ngày ngày vì người nghèo trong thôn làng mà vẽ. Ai thiếu thốn, cần gì thì em vẽ ra thứ đó.

Một hôm, em đi qua một mảnh ruộng, nhìn thấy bác nông dân và một đứa trẻ đang gò lưng kéo cày. Ðất rắn quá chẳng kéo nổi. Mã Lương lấy bút ra vẽ tặng một con Trâu cày. Kìa, con Trâu đã hiện ra, đi xuống ruộng mà cày ruộng cho bố con bác nông dân.

Tên quan biết Mã Lương có cây bút thần, bèn sai tay chân tới bắt Mã Lương về, sai em vẽ cho nó bạc, vàng, châu báu. Nhưng em khảng khái đáp:

- Tôi nhất định không vẽ!

Em bị nó sai giam vào ngục tối, không cho ăn uống và thứ gì đắp cả.

Ðêm đó tuyết rơi, trời rất lạnh. Tên quan nghĩ rằng Mã Lương chẳng chết đói thì cũng chết rét, lò dò khoát áo ấm nhòm vào ngục xem sao. Nào ngờ, qua khe cửa ngục, hắn thấy Mã Lương đang ngồi sưởi và ăn bánh nướng, hương thơm phức. Ðương nhiên là em đã vẽ ra các thứ đó.

Tên quan lại tay chân vào giật lấy chiếc bút thần giết Mã Lương đi. Nhưng khi chúng xông vào buồng giam thì chẳng thấy em đâu nữa, ngoài chiếc thang do em vẽ, còn dựa ở trong đó. Tên quan lại sai tay chân đuổi theo em. Nhưng em đã sớm vẽ một con tuấn mã, phóng chạy đi từ bao giờ.

Mã Lương chạy tới một thị trấn rất xa thì ở lại, vẽ tranh để kiếm sống. Tranh em vẽ đều cố ý còn thiếu một cái gì đó, như thiếu chân, thiếu mắt..., để tránh chúng trở thành sống động như thật, nhằm giữ bí mật về chiếc bút thần.

Một hôm, em vẽ một con Cò trắng không có mắt, nhưng vô ý đánh rơi một giọt mực vào đầu Cò. Cò trắng mở mắt, vỗ cánh bay đi.

Tin đó vang động cả thị trấn. Quan ở đó báo lên với Hoàng đế. Mã Lương bất ngờ bị bắt, điệu về Hoàng cung.

Hoàng đế bắt Mã Lương phải vẽ cho hắn. Nhưng biết đó là kẻ tàn bạo, ức hiếp dân lành nên hắn bảo vẽ Rồng thì Mã Lương lại vẽ con Tắc kè; bảo vẽ chim Phượng Hoàng thì em lại vẽ Quạ. Tắc kè và Quạ vẽ xong, xông lại cắn xé nhau, làm loạn cả lên, khiến Hoàng đế cướp bút thần và giam em vào ngục. Hoàng đế cầm bút vẽ núi vàng, nhưng lại thành đống đá đổ xuống, khiến hắn suýt toi mạng!

Hoàng đế chỉ còn cách thả Mã Lương ra, dùng lời đường mật phủ dụ Mã Lương vẽ. Mã Lương muốn lấy lại cây bút thần nên giả bộ đồng ý.

Hoàng đế bảo Mã Lương vẽ cây hái ra tiền vàng thì Mã Lương vẽ biển cả, sau đó mới vẽ một hòn đảo, trên đó có cây hái ra tiền vàng.

Hoàng đế ra lệnh:

- Vẽ ngay một con thuyền lớn!

Mã Lương vẽ ngay con thuyền. Hoàng đế và các bậc triều thần lên thuyền ra đảo hái tiền. Mã Lương huơ mấy nét là gió nổi lên đưa thuyền ra khơi. Em huơ bút mạnh lên cho gió to lên. Con thuyền chạy như bay! Mã Lương lại vẽ lên sóng nước với cuồng phong khiến con thuyền lật nhào trong sóng nước cuộn cao, dìm chết cả lũ Vua quan trong biển động.

Mã Lương cầm chiếc bút thần ung dung trở về với người nghèo, và vì họ mà vẽ.