Dòng sự kiện:

Viết cho người con trai của dì

02:01 05/07/2015
Giây phút dì bước vào nhà, gặp con và đón nhận ánh mắt sắc lẹm lẫn đau khổ của con, dì biết mình phải bù đắp cho con thật nhiều.

Dì biết, má của con đã qua đời trong một cơn lũ quét. Ba con kể thế.

Mùa mưa lũ, nước trắng xoá phủ khắp cánh đồng. Gia đình ba người con lái ghe vào bờ tránh lũ. Bỗng ghe gặp vòng xoáy, chìm xuống. Trong cơn hoảng loạn, ba chỉ kịp với lấy con đang khóc thét. Dòng nước dữ đã cuốn chị ấy ra xa rồi chìm nghỉm. Nhưng chị ấy – má con lúc nào cũng sống trong tâm trí ba.

Ba con sống cảnh “gà trống nuôi con” đã được 6 năm, vừa làm cha, vừa làm má. Gánh nặng mưu sinh đã hằn những nếp nhăn trên gương mặt hốc hác của ông ấy.

Dì biết con từ hồi con còn nhỏ. Nhưng dì chính thức được gọi con là con thì mới đây thôi con nhỉ. Lúc dì về nhà con, con đã là bé trai 6 tuổi, nghịch ngợm nhưng giàu cảm xúc.

Con nói rằng, con quý dì vì dì hiền lành, tốt bụng như mẹ con vậy – mặc dù con không nhớ đầy đủ về mẹ con lắm. Nhưng con bỗng thấy ghét dì, cực kì ghét dì từ giây phút dì bước vào nhà con, con ghét cả cha con nữa.


Cảm ơn sự chấp nhận của con, con là một phần cuộc sống của dì.

Dì đã rất khổ tâm khi con ngày một ít nói, lúc nào cũng ru rú trong phòng chỉ đến tối mới ra ngoài ngước lên trời để nói chuyện với má con. Mặc cho dì cố tình gặng hỏi, trò chuyện, nói lời yêu thương, con vẫn lờ đi. Dì buồn lắm.

Để tình cảm giữa con và dì tốt hơn, dì đã ra chợ sắm cho con bộ áo đẹp. Nhưng con cũng chẳng thèm đụng tới. Tới bữa ăn, con chỉ ăn cơm trắng. Dì gắp miếng cá vào chén, con vùng vằng hất tung chén, cơm vung vãi khắp nơi.

Nước mắt dì trực trào khi con hét lớn: “Dì không phải má con!”.

Dì rất đau lòng và dì thực sự xin lỗi khi để con phải nghe mấy lời rêu rao của bọn trẻ trong xóm: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì Sáu lại thương thằng Tèo”. Con cũng chẳng thèm đoái hoài, chẳng thèm nhảy vô đánh đấm chúng như thường lệ mà chỉ lẳng lặng trốn kĩ hơn. Dì biết con đang đau.

Dì thương con bao nhiêu thì thương cha con bấy nhiêu. Từ ngày dì về nhà con, tình cảm cha con con đi xuống. Cha con buồn hơn, dì để ý tóc cha con bạc hơn, cha con hút thuốc nhiều hơn, ánh mắt buồn hơn.

Mùa lũ. Nước từ thượng nguồn đổ về, cuốn hết tất cả những gì ngang qua. Người người ai nấy lo ràng buộc lại nhà cửa, phòng khi nước lên đột ngột, không kịp trở tay. Đêm đến, cả cánh đồng phủ một màu trắng xoá toàn nước là nước. Cha con nói gấp “Chắc phải vào trong xóm trú thôi, ở ngoài này e không ổn”.

Giọng trầm đục của cha con bị át bởi tiếng hú của gió bão, tiếng rít ầm ầm của dòng nước chảy xiết.

Ba chúng ta vội vàng thu gom đồ đạc, khép nép bước lên chiếc ghe đã buộc sẵn phía trước nhà. Ghe bơi được nửa chặng thì vướng vào thân cây trôi dạt từ phía thượng nguồn. Đang loay hoay gỡ ra thì bỗng một con gió to ào tới, chiếc ghe lật nhào, cuốn ba người xuống nước.

Con bị cuốn theo dòng nước dữ. Không suy nghĩ, dì bơi vội với mong muốn bằng mọi giá giữ con lại.

Tỉnh dậy, mắt dì nhòe nhòe nhưng cũng định hình được rằng hai cha con đang ở trước mặt. Dì ôm vội lấy con khóc nghẹn ngào, cảm ơn tử thần đã không mang con đi.

Nhưng rồi dì ngưng khóc khi nghe tiếng con nấc nghẹn “Má...đừng bỏ con đi”.

VŨ NGA/Theo ĐSPL